Phản ứng đầu tiên của Mộ Lam Yên chính là phải mau chóng xoay người chạy trốn mới đúng!
Bởi vì nghe tiếng động khoảng cách không xa, lo lắng động tác quá lớn dẫn đến bọn họ chú ý. Cho nên thừa dịp còn chưa thấy người, bèn rón ra rón rén nhẹ giọng muốn rời khỏi. Nhưng còn chưa đi mấy bước, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh, khiến nàng đi cũng không được, không đi cũng không phải!
"Đại huynh đệ! Xin dừng bước!"
Giọng nói êm tai của Tất Ngôn Nam vang lên, khiến bước chân của Mộ Lam Yên ngừng ở tại chỗ.
Tất Ngôn Nam trời sinh tính cách bướng bỉnh hiếu động, thông thường nói xong một câu, người đã sớm không còn đợi ở tại chỗ rồi, tính tình hoàn toàn là hai khái niệm với Tư Không Thận, một người thích động, một người thích tĩnh.
Mộ Lam Yên vẫn còn đang chần chừ nên dùng loại vẻ mặt như thế nào đối mặt với bọn hắn, Tất Ngôn Nam cũng đã bước nhảy tới trước mặt của nàng.
"Ngôn Nam, không được vô lễ!" Ở sau lưng hắn, Tư Không Thận đột nhiên nghiêm nghị nói.
Mộ Lam Yên nghe thấy âm thanh này, chợt kinh hãi lập tức xoay người, tay chân luống cuống nhìn về phía trước. Nhìn đôi mắt thâm thúy của Tư Không Thận đang nhìn mình, lập tức hốt hoảng cúi đầu xuống.
Hắn vẫn là đẹp đến như một kẻ yêu nghiệt, ngũ quan tinh xảo xưng hiệu thiên hạ ít có. Đặc biệt là giữa hai hàng lông mày mắt kia để lộ ra một luồng anh khí (khí khái anh hùng), một chút cũng không giống con út được cưng chìu nhất dưới gối hoàng đế đương triều, giống như là thần tiên trên trời rơi xuống, không dính khói bụi trần gian.
Một đời trước, Mộ Lam Yên chính là bị hơi thở này hấp dẫn thật sâu.
So sánh với Tư Không Thận, Tất Ngôn Nam hơi thua kém một chút, thấy Mộ Lam Yên cúi đầu xuống lần nữa, ngược lại cũng cảm thấy không thú vị, bèn tiện đà đi tới bên cạnh Tư Không Thận: "Tư Không Thận, ta thấy sao huynh đệ này như thân nữ nhi?"
Tuy là nhỏ giọng, nhưng cũng chuẩn xác không thể nghi ngờ rơi vào bên tai Mộ Lam Yên, lập tức nàng càng thêm xấu hổ cúi đầu xuống, không để cho đối phương thấy rõ hình dạng của mình.
"Thân nữ nhi?" Tư Không Thận nghi ngờ thăm dò trên dưới Mộ Lam Yên, dáng vẻ năm thước lả lướt, cộng thêm một đôi tay ngọc mảnh khảnh. Mặc dù cúi đầu, nhưng nhìn ra được cũng là khuôn mặt mỹ nhân. Qua một lúc lâu, mới bỗng nhiên giật mình cảm thấy sự thất lễ của mình, thu hồi cặp mắt thăm dò kia của hắn: "Không biết nên xưng hô các hạ như thế nào?"
"Tại hạ Mộ Lam! Không biết hai vị có chuyện gì?" Lam Yên cố ý bịa đặt một cái tên, giọng nói càng cố ý trở nên tục tằng chút.
"Hai người huynh đệ chúng ta tới quý vùng này, hình như là lạc đường, đi khoảng chừng mấy canh giờ, nhưng không thấy được một người sống. Không biết nhà các hạ là ở phụ cận phải không? Có thể chỉ đường một chút hay không?"
"Đi tới chỗ đó là được!" Vừa nghe là tới hỏi đường, Mộ Lam Yên bèn đưa tay tùy tiện chỉ một phương hướng, rồi hoảng hốt chạy trốn. Nhìn giống như một Tiểu Phong Tử (kẻ bị điên) cất bước ở trong rừng rậm.
Chạy một lúc lâu, cảm giác bọn họ cũng không đuổi theo, nàng mới thả chậm bước chân.
"Tư Không Thận, vì sao còn phải để ta gặp phải ngươi nữa!"
Sau khi đứng vững, Mộ Lam Yên nhìn xa xôi phía mới vừa chạy tới, lại cảm thấy trong lòng có chút lao đao. Suy nghĩ một hồi, đáy lòng mắng mình thật không có triển vọng. Thương xuân buồn thu một hồi qua đi, cân nhắc cảm thấy bọn Vương Mãng cũng xắp xỉ nên hái xong xuôi, chuẩn bị xuống núi. Vì vậy trong lòng đặc biệt ám hiệu mình quên hẳn tất cả, nắm chặt phải về nhà.
Cũng may tuy trong đường núi bảy lệch tám ngoặt, Mộ Lam Yên đi chưa được mấy bước, đã gặp được Vương Mãng tìm nàng ở phía trước. Trong tay Vương Mãng ôm hai quả đào, trên mặt đều là cảm giác thỏa mãn ăn no bụng đi qua. Xa xa thấy Mộ Lam Yên hướng tới hắn, bèn nhanh chóng chạy băng băng tới.
"Tỷ tỷ! Tỷ đi đâu vậy, làm hại ta phải tìm!" Vương Mãng có chút oán trách, trong ánh mắt lại không ức chế được bộ dáng vui sướng khi tìm được người.
Mộ Lam Yên nhìn Vương Mãng cao hơn nàng ra một cái đầu trước người, không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu của đối phương, hơi có mùi vị cưng chìu: "Thế nào, không thấy tỷ tỷ bao nhiêu thời gian, đã nhớ tỷ tỷ như vậy?"
"Đó là! Tỷ tỷ dặn dò ta hái quả đào xuống, ta cũng hái được rồi. Đám bạn nhỏ khác thấy không tìm được tỷ tỷ, đã xuống núi trước. Sắc trời sắp bắt đầu tối, chúng ta tạm thời về nhà đi, chớ để phụ mẫu mong nhớ!"
"Được!"
Giờ phút này, Mộ Lam Yên cố gắng để cho mình thoạt nhìn bộ dáng đặc biệt vui vẻ, mắt híp lại thành một đường may. Cười khúc khích một hồi bèn kéo cánh tay Vương Mãng liền trở về nhà.
Đột nhiên bên tai một đợt âm thanh ma sát sột soạt khiến nàng trở nên cảnh giác trong nháy mắt.
Trước đã nghe thấy Vương Mãng nói người trên núi cũng đã đi về, dieenddafnleequysddoon âm thanh bất thình lình này nếu không phải người, vậy chính là dã thú.
Bị Mộ Lam Yên lôi kéo núp ở phía sau buội cây, Vương Mãng vốn định nói chuyện, nhưng không ngờ bị ra hiệu câm miệng. Rồi sau đó lại theo ánh mắt Mộ Lam Yên len lén nhìn về phía trước.
Chỉ thấy hai bóng dáng gầy gò xuất hiện trước mắt.
Một trẻ tuổi một chút, búi tóc chải được chỉnh tề (发髻梳落整齐,), vải áo trên người thoạt nhìn thì có giá trị xa xỉ, liếc mắt thì nhìn ra được là người nơi khác. Về phần một người đàn ông khác bên cạnh, tuy là đưa lưng về phía bọn họ, nhưng rõ ràng nhìn ra được khom lưng, đang cố tình hay vô ý lấy lòng.
Vương Mãng hết sức tò mò nhìn chằm chằm hai người phía ngoài, kề vào bên tai Mộ Lam Yên nhẹ giọng mà hỏi: "Bọn họ là ai?"
Mộ Lam Yên lắc lắc đầu tiếp tục theo dõi. Trong đầu thật là không nghĩ ra thời gian này địa điểm này sẽ là ai xuất hiện ở đây, bởi vì một đời trước không có ký ức một màn này, sợ là bởi vì vừa nãy đi sớm, cho nên để cho nàng không cẩn thận thấy được chuyện vốn sẽ không trải qua.
Hai người trên đất bằng phía trước, nói mấy câu bèn quay người lại. Rừng rậm chung quanh an tĩnh, càng khiến đối thoại của bọn họ càng thêm rõ ràng.
Tư Không Vân dùng sức phất tay áo cố gắng gạt người đàn ông bên cạnh ra xa một chút. Hắn xoay người lại, cau mày, thoạt nhìn rất không thuận lợi, càng thêm ác cảm đầy mặt thỉnh thoảng dùng khoé mắt liếc qua người đàn ông đó cố tình làm hắn vui lòng.
"Không phải là ngươi nói rất quen thuộc với địa hình nơi này sao? Vì sao bây giờ chúng ta lại bị lạc đường!" Giọng Tư Không Vân có chút kích động hận không thể bóp chết đối phương.
Cũng khó trách, Tư Không Vân là nhị ca của Tư Không Thận, cũng là một hoàng tử trẻ cẩm y ngọc thực. Mặc dù xưa nay không có thành tựu gì, nhưng bởi vì mẫu phi của hắn cũng coi như được hoàng thượng ân sủng, cho nên cũng là yêu chuộng hơn nhiều đối với đứa con trai như hắn. Hiện nay lạc đường không nói, hơn nữa xem ra là cả người có chút mệt mỏi.
Mộ Lam Yên không ngờ, trong vòng một ngày, vậy mà lại gặp phải hai hoàng tử.
Về phần một người đàn ông nịnh hót khác, Mộ Lam Yên vốn nhìn bóng lưng thì thấy hơi quen mắt, lập tức thấy chính diện, ngược lại cảm thấy trở nên xa lạ chưa từng thấy. Đặc biệt là sau khi hắn mặc vào một bộ trang phục khác biệt với trong thôn các nàng, khiến nàng bỏ đi ý nghĩ người đàn ông kia là người trong thôn.
Vương Mãng vốn chỉ là im lặng không lên tiếng núp ở sau lưng Mộ Lam Yên, không biết là nguyên nhân thấy hai người đàn ông kia xoay lại hay là cái gì, đột nhiên có thôi thúc đứng dậy. Cũng may Mộ Lam Yên tay mắt lanh lẹ, không đợi hắn bị phát hiện lại kéo hắn trở về.
"Ngươi muốn làm gì!" Mộ Lam Yên nhỏ giọng rống giận, nàng mới vừa thoát khỏi một Tư Không Thận, cũng không muốn lại liên lụy bất kỳ quan hệ gì với nhị hoàng tử này!
Chẳng biết lúc nào khóe mắt Vương Mãng nổi lên nước mắt, trong ánh mắt khó chịu, Mộ Lam Yên vậy mà thấy được vẻ thù hận, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Ngay cả cũng không kịp chú ý hai người trước mặt, kéo Vương Mãng qua bèn nhỏ giọng hỏi: "Vương Mãng, ngươi làm sao vậy?"
"Tỷ thấy được người đàn ông lớn tuổi một chút ở nơi đó không?" Vương Mãng chỉ vào phía trước buội cỏ nói.
Mộ Lam Yên quay đầu lại suy nghĩ một hồi, chẳng lẽ Vương Mãng chỉ vào người đàn ông nịnh hót kia? Nhưng vậy lại có quan hệ gì với hắn?
"Tỷ tỷ thấy rồi, thế nào?"
"Hắn chính là hung thủ giết chết mẫu thân của ta!" Trong giọng của Vương Mãng chứa nồng đậm hận ý. Giờ phút này, cậu nghiễm nhiên không còn lơ mơ thuần khiết giống như Mộ Lam Yên nhìn thấy trong ngày thường vậy.
Trong nháy mắt Mộ Lam Yên hiểu rõ, thì ra là đêm hôm Mã thị chết mười năm trước kia, ngoại trừ nàng thấy Mã thị là bị giết, vậy mà Vương Mãng cũng thấy. Suy nghĩ một chút cũng đúng, năm đó mặc dù Vương Mãng mới chỉ có 6 tuổi, nhưng nhất định cũng thường xuyên ngủ cách Mã thị không xa. Mã thị và nam tử yêu đương vụng trộm kia nói chuyện ở trong sân đến cả nàng cũng có thể nghe được, như Vương Mãng nhất định cũng đã nghe được.
Nhớ tới năm đó Mã thị cũng bởi vì ngọc bội của nàng mới gặp phải kiếp nạn này, [email protected]đlqđ@bubble editor Mộ Lam Yên không biết năm đó ở đáy lòng Vương Mãng có phải cũng tồn tại oán hận đối với nàng hay không.
Nghĩ đến ngọc bội, trước mắt Mộ Lam Yên sáng lên trong nháy mắt. Tiếp tục ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông lớn tuổi hơn một chút trước mặt, mới phát hiện bóng lưng người đàn ông kia sở dĩ quen thuộc như vậy, hoàn toàn cũng là bởi vì ấn tượng của nàng đối với nam nhân Mã thị vụng trộm năm đó, cũng chỉ có một bóng lưng mà thôi!
"Ngươi chờ, ngọc bội của tỷ cũng ở trên tay người đó, tỷ tỷ giúp ngươi báo thù!"
Mộ Lam Yên vừa mới định đứng dậy, thì nghe thấy hai người phía trước đồng thời hô lên: "Người nào!"
Vừa dứt lời, nàng lại cảm thấy cái ót đau nhói một hồi, trước mặt bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết