Đích Nữ Không Làm Phi

Đích Nữ Không Làm Phi - Chương 52: Đều có nỗi khổ tâm





Editor: trang bubble ^^


Hoàng hậu nhìn lướt một vòng các tiểu thư còn dư lại, lúc đối diện với Dương quý phi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, gật đầu, mới do cung nữ bên cạnh đỡ đứng lên: "Các vị cô nương quả nhiên là cực khổ rồi! Bổn cung chuẩn bị sương phòng cho các vị nghỉ ngơi, lại mời các vị cô nương dời bước nghỉ ngơi một chút."


Nói tới chỗ này cố ý dừng lại một lúc, Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy ánh mắt hoàng hậu lướt qua nàng, có chút kỳ quái: "Nhân tiện chuẩn bị một chút tài nghệ vào buổi tối, chờ một lát ở Ngự Hoa Viên, hoàng thượng cũng sẽ đích thân tới đây."


Hoàng hậu cười nói dễ gần, lại khiến Mộ Lam Yên đột nhiên tê rần da đầu.


Loại sâu sắc này làm cho nàng có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị, vốn khi biết ở lại là bởi vì bị Dương quý phi nhìn trúng, cũng đã hết sức kêu khổ rồi. Mà trước mắt, chuẩn bị tài nghệ? Vì sao trước khi vào cung không có ai nói rõ với nàng?


Ngao Lôi chú ý tới biểu hiện kinh ngạc trên mặt Mộ Lam Yên, hỏi: "Thế nào? Chẳng lẽ muội không chuẩn bị tài nghệ sao?"


Lời này vừa nói ra, mới khiến cho nàng đột nhiên nghĩ rõ ràng vì sao Ngao Lôi kêu nha hoàn của nàng ôm đàn đi vào. Trước đó, nàng còn cho rằng Thượng Quan di nương vì để khoe mẽ, thì ra là các nàng đã sớm biết có một màn này. Lướt mắt một vòng các cô nương có thân phận giống với nàng, trên mặt đều là gió xuân hiu hiu (vui vẻ), tao nhã nhàn nhạt. Nào có một chút kinh ngạc!


Liếc mắt nhìn tiểu nha đầu Tố Quý sau lưng, chỉ thấy đối phương cũng kinh ngạc lắc đầu một cái.


Trong lòng Mộ Lam Yên cảm thán tiểu nha đầu dạy dỗ lâu như vậy, rốt cuộc ăn ý đến một ánh mắt là có thể hiểu ý của nàng. Có điều nếu như ngay cả Tố Quý cũng không biết, làm sao Ngao Lôi lại biết?


Trừ phi nàng đã sớm biết sẽ không có ai nói với nàng, cho nên mở miệng đã hỏi thăm chưa chuẩn bị xong tài nghệ phải không?


Ngay lúc Mộ Lam Yên hoảng hốt, các tiểu thư ở lại đợi hoàng hậu nói xong, chính là cùng đi đến giữa khán đài.


Mộ Lam Yên tự nhiên cũng đi theo.


Cám tạ hoàng hậu, tất cả các cô nương ôm tâm tình khác nhau, rốt cuộc tản khỏi hiện trường chiến dịch đầu tiên này.


Lúc gần đi, Mộ Lam Yên cố ý nhìn lại một phen vườn hoa Khôn Ninh cung đã từng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa. Theo sau lưng, Tố Quý cho rằng tiểu thư có chuyện gì, vội vàng hỏi: "Tiểu thư, thế nào?"


Mộ Lam Yên dừng một chút, đột nhiên nói: "Tố Quý, có cảm thấy hoa viên này rất quen thuộc hay không?"


Tố Quý nghe nói vậy, trong lòng tất nhiên hốt hoảng một lúc. Hậu hoa viên này chính là chỗ ở của nhất quốc chi mẫu, đừng nói quen thuộc, cho dù là nhìn nhiều đã đủ khiến người ta run sợ trong lòng: "Tiểu thư, người đang nói gì đó? Đi nhanh lên đi. Các tiểu thư của phủ khác cũng đã đi hết rồi."


Nghe nói thế, Mộ Lam Yên mới phản ứng được sự luống cuống của mình. Ngay lúc chuẩn bị rời đi, nàng lại đột nhiên phát hiện nơi xa hoàng hậu đột nhiên dùng một loại ánh mắt kỳ quái quan sát nàng, khiến trái tim của nàng đột nhiên hơi hồi hộp một chút.




Ánh mắt như vậy, cũng không chỉ một lần.


Một đời trước, hoàng hậu chính là cực kỳ sủng ái con trai của mình, Tư Không Thận. Cho nên đối với người làm con dâu như Mộ Lam Yên, bắt bẻ bối cảnh thân phận, ngoài mặt đối với nàng sủng ái như thế, sau lưng lại quở trách y như với một người vô gia cư vậy, luôn khiến nàng không còn chỗ an thân.


Đối với một tiền bà bà cường thế như vậy, đời này nàng gặp gỡ vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, có thể trốn là trốn.


Đi tới hành lang bên ngoài phòng khách, Ngao Lôi đột nhiên dừng lại ở tại chỗ, chờ Mộ Lam Yên chậm rãi đến gần trước mặt, mới mở miệng: "Nhị muội muội muốn đi cùng ta vào phòng nghỉ ngơi một lát?"


Hai người bọn họ là một nhà, cho nên cũng không phải ngủ lại qua đêm thì sắp xếp cho một căn phòng. Mộ Lam Yên nhìn Ngao Lôi quay đầu không quá quen thuộc, lập tức lắc lắc đầu: "Không cần."


Ngủ chung một giường lớn, nàng mới không cần, có điều trong lòng nghi ngờ thừa dịp đối phương vẫn còn ở đây, bèn vội vàng hỏi lên: "Tỷ tỷ, mới vừa rồi hoàng hậu nương nương nói tài nghệ là cái gì? Tại sao ta với Tố Quý không hiểu rõ tình hình chút nào?"


Ngao Lôi làm ra vẻ mặt rất là kinh ngạc: "Không thể nào? Hôm đó, sau khi Cửu hoàng tử đi, phụ thân tự mình phái người truyền lời. Tố Quý, chẳng lẽ là ngươi quên nói với tiểu thư của ngươi hay sao?"


Trong lòng Tố Quý quả thật kêu oan, vừa định phản bác, lại bị Mộ Lam Yên không tiếng động ngăn lại: "Thôi, sống ở đâu thì yên ở đấy đi!" Nếu như không phải là Ngao Lôi cố ý giấu giếm, vậy chính là Ngao Tương cố ý gây ra chuyện. Suy nghĩ một chút, nàng cũng cảm thấy Ngao Lôi không có bản lĩnh này.


Ngao Lôi cười nhạt một tiếng: "Vậy tỷ tỷ đi nghỉ trước một lúc. Muội tạm thời ở bên ngoài đi dạo một vòng, đợi lát nữa lúc đi tới Ngự Hoa Viên lại tụ họp." Dứt lời, chỉ thấy Ngao Lôi dẫn tỳ nữ ôm đàn trở về phòng, đã đóng cửa phòng lại ngay trước mặt Mộ Lam Yên.


Dừng lại tại chỗ, Tố Quý thấy đại tiểu thư vậy mà đối với họ như vậy, lập tức bất bình dùm thay Mộ Lam Yên: "Tiểu thư, tại sao đại tiểu thư như vậy? Hoàng hậu nương nương rõ ràng là để gian phòng cho hai người các người nghỉ ngơi, nàng ta lại chiếm đoạt như vậy?"


Đúng, Ngao Lôi chính là bá đạo chiếm đoạt cả căn phòng như vậy.


Mộ Lam Yên nhún vai một cái, có chút không sao cả nói: "Thôi, dù sao ta cũng không mệt. Hãy theo ta đi khắp nơi chút thôi."


Không có nơi nào có thể đi, hai người không thể làm gì khác hơn là bắt đầu đi lang thang phòng khách viện, vốn còn có thể gặp được mấy tiểu thư đi chung tâm sự, thỉnh thoảng đi đến gần nghe nói một đôi lời. Ước chừng sau nửa canh giờ, tất cả mọi người đều trở lại gian phòng, họ mới chính thức cảm giác được cái gì gọi là đông đúc không trống vắng.


Tố Quý chọn một ghế đá ngồi lên, gương mặt sầu khổ: "Tiểu thư, chúng ta phải chờ tới lúc nào đây?"


Mộ Lam Yên ngẩng đầu lên, nhìn thời gian một chút: "Ước chừng, hai canh giờ đấy!"


Điều này hiển nhiên vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của Tố Quý, nàng thật là cảm thấy phòng khách viện của Khôn Ninh cung này cực kỳ nhàm chán. Hơn nữa giống như đơn độc bị lồng sợi vàng giới hạn vậy, không thể tùy ý đi ra đi vào giống như bên Liễu Tâm viện kia.


"Tiểu thư, chúng ta trở về phòng khách nghỉ ngơi một chút nhé?"


Mộ Lam Yên nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, suy nghĩ một lát: "Vẫn là quên đi, dù sao trước khi người ta vào cửa đã mời chúng ta, là chúng ta không đi vào."


"Nàng ta vậy mà được gọi là mời à? Rõ ràng......"


Rõ ràng phía sau còn chưa nói ra miệng, Mộ Lam Yên chính là tiến lên che kín bờ môi của đối phương: "Hiện tại chung quanh đều hết sức yên tĩnh. Ngươi muốn tất cả mọi người nghe được hai đại tiểu thư của Ngao phủ quan hệ không hòa thuận sao?"


Tố Quý thấy vẻ mặt Mộ Lam Yên đột nhiên nghiêm túc, thật sự có chút kinh hoảng, vội vàng gật đầu một cái bày tỏ đồng ý. Cuối cùng không có biện pháp, Mộ Lam Yên không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ Tố Quý dựa vào bàn đá trong sân nghỉ ngơi một lát. Lúc này, không khí chung quanh mới xem như thật sự yên tĩnh lại.


Tiếng hít thở đều đặn chậm rãi truyền ra từ trong hơi thở của Tố Quý, Mộ Lam Yên chọn một nơi hơi rộng rãi một chút, cũng ngồi lên, ngồi xếp bằng. Rõ ràng đã đi vào mùa đông, qua ít ngày nữa sắp có tuyết rơi, nhiệt độ phía ngoài này quả nhiên là lạnh hơn một chút.


Lúc lâu, bên tai đột nhiên truyền đến một đợt tiếng ma sát nho nhỏ.


"Sột soạt —— Sột soạt ——" Một lần một lần, chậm rãi từ từ, đứt quãng.


Mộ Lam Yên ngồi thiền nghỉ ngơi, đột nhiên mở ra cặp mắt linh động, *d&d#[email protected]^d đứng dậy như một con mèo giẫm nhẹ bước chân chậm rãi tới gần tới phía tiếng dẫn ra.


Lại là truyền tới từ trong phòng nghỉ ngơi của nàng!


"Ngươi chắc chắn Mộ Lam Yên ngủ thiếp ở bên ngoài?"


"Đúng vậy đấy tiểu thư. Tố Quý, tỳ nữ của nàng ta ngủ trước, sau đó ta thấy được nàng ngồi xếp bằng dưới đất, ngồi yên một lúc lâu, y hệt một hòa thượng vậy." Theo sau là một trận cười trộm.


Trên mặt Ngao Lôi thoáng qua một chút ác độc, liếc mắt qua cửa một cái, phảng phất như vậy là có thể thấy Mộ Lam Yên ngồi ở bên ngoài chịu rét: "Không ngờ phụ thân thật sự sẽ để nàng thay thế Ngao Tương vào cung. Phụ thân thật sự là quá thiên vị rồi!"


Tiếng nói chuyện của người ở bên trong cực nhỏ, kèm theo sột soạt sột soạt cùng nhau truyền ra. Nghe xong đối thoại, trong lòng Mộ Lam Yên đột nhiên dấy lên một cỗ căm tức. Ở Ngao phủ, từ trước đến giờ Ngao Lôi xử sự cực kỳ cẩn thận, mặc dù chợt có tranh cãi, nhưng cũng không thành tình thế gì. Trước mắt đuổi nàng ra khỏi phòng không nói, không có nghỉ ngơi lại đang làm chút chuyện gì đó. Chuyện này khiến Mộ Lam Yên phát sinh lòng hiếu kỳ trong nháy mắt, ngón tay dính chút nước miếng, bèn nhẹ nhàng chọc thủng một cái lỗ trên cửa sổ giấy dầu.


Ngao Lôi ngồi ở trên ghế tròn nhỏ trong phòng, đệm chăn trên giường bị thay đổi, hiển nhiên nói rõ nàng đã từng ngủ. Giờ phút này, cặp mắt nàng ta lấp lánh có thần nhìn chằm chằm tỳ nữ trước mặt, tiếng sột soạt sột soạt kia dĩ nhiên là phát ra từ nơi đó.


Mộ Lam Yên nhìn kinh ngạc đầy mặt, Ngao Lôi lại đang sai bảo tỳ nữ dùng miếng sắt đi mài mòn đàn mà nàng ta mang tới!



"Tiểu thư, người xem bộ dáng như vậy được rồi chưa?" Tỳ nữ đột nhiên nâng đàn lên chút, cho Ngao Lôi liếc mắt nhìn.


Ngao Lôi lắc đầu một cái: "Không được, còn phải mảnh một chút nữa."


Tiểu nha đầu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dùng miếng sắt mài mảnh sợi dây đàn một chút: "Tiểu thư, như vậy sẽ không ảnh hưởng âm sắc sao?"


Ngao Lôi nghe vậy, ánh mắt đột nhiên ảm đạm chút: "Sẽ!" Dừng một chút, lại mở miệng: "Chỉ là không sao, đến lúc đó ta đàn một khúc không cần một sợi dây đàn kia, đến cuối cùng lại khảy một lúc nữa là được."


"Tiểu thư, vậy đến lúc đó tay có thể phải cẩn thận, dây đàn này rất mảnh, đến lúc đứt đoạn, ngươi đừng để cắt ngón tay giống như khi còn bé đấy." Tiểu nha đầu đã theo chân Ngao Lôi từ nhỏ, hiện tại Ngao Lôi có tiếng tài nữ, nàng tự nhiên cũng hiểu là có liên quan với việc nàng yên lặng bỏ ra sau lưng.


Bởi vì dây đàn đứt đoạn mà cắt ngón tay, Ngao Lôi mặt đầy nước mắt khiến đến bây giờ ký ức của nàng cũng hãy còn mới mẻ. Còn có, vẻ mặt nhị phu nhân cầm côn gỗ hung thần ác sát đứng ở bên cạnh tiểu thư.


"Làm nhanh lên một chút đi!" So sánh với đứt ngón tay, thật ra thì Ngao Lôi càng thêm tiếc danh tiếng của nàng. Một từ tài nữ cũng không phải mỗi người đều có thể đội lên. Mộ Lam Yên vừa tới, đã dễ dàng đội lên danh hiệu thần y, đủ làm cho nàng cắn răng nghiến lợi, cho nên hôm nay mới làm bộ lạnh nhạt nàng ta.


Tiểu nha đầu lại ma sát một lúc, Ngao Lôi mới thỏa mãn gật đầu, kêu nàng cất đi. Cất xong đồ, tiểu nha đầu lại bắt đầu có chút đau lòng hỏi: "Tiểu thư, người nói sao người phải khổ như thế chứ?"


Ngồi trên băng ghế, Ngao Lôi thở dài một hơi: "Nếu không phải bị giữ lại, ta cũng không nghĩ ra hạ sách này. Mẫu thân buộc ta tiến cung, ta không thể làm gì khác hơn là thuận theo bà. Nhưng ngộ nhỡ thật sự bị Tam hoàng tử nhìn trúng thì sao?"


"Cho nên người muốn bêu xấu, như vậy Tam hoàng tử cũng sẽ không chọn một chuyện cười thật sao?"


Ngao Lôi không nói gì, chỉ là gật đầu một cái.


"Nhị hoàng tử và Cửu hoàng tử lớn lên cũng không tệ lắm, nói không chừng Tam hoàng tử này cũng là tuấn tú lịch sự."


"Nhưng hắn thiếu một chân đó!"


Lời thế vừa nói ra, trong nháy mắt tiểu nha đầu liền yên tĩnh. Nàng vốn không nghĩ nhiều lắm, nhớ tới mặt mày tiểu thư phiền muộn, muốn an ủi một chút, nhưng không ngờ bỏ quên điểm quan trọng nhất.


Ở ngoài cửa nhìn một lúc, Mộ Lam Yên đột nhiên có chút cảm thấy không dễ chịu. Ngao Lôi ích kỷ, nàng dĩ nhiên đã quá là rõ ràng. Có điều không ngờ nàng ta lại chọn dùng dạng phương thức cực đoan này để rời khỏi con đường nàng phải đi.


Ngay lúc chuẩn bị rời đi, bên tai nàng đột nhiên truyền ra một tiếng đá phải chậu hoa. Bên trong cửa đột nhiên truyền ra một tiếng cảnh giác: "Người nào!"