Editor: trang bubble
"Từ nơi này đến Ngao phủ dầu gì cũng cần đi tới nửa canh giờ, ngươi còn không cho ta dùng khinh công đi. Đến lúc đó là muốn chúng ta leo tường đi vào sao?"
Mộ Lam Yên không nhịn được bật cười hì hì một tiếng, ngăn cản đường đi của Tư Không Thận, rồi sau đó đưa tay chỉ một cỗ xe ngựa cách đó không xa: "Nếu là vượt nóc băng tường, cả người ngươi ăn mặc vậy, chờ đến Ngao phủ sợ là xốc xếch cũng bị người chê cười. Ta mướn xe ngựa, chúng ta đi nhanh lên một chút, còn kịp."
Tư Không Thận nghiêng mắt liếc nhìn, quả thật có một chiếc xe ngựa dừng sát ở nơi chân tường, mới hừ lạnh một tiếng với Mộ Lam Yên đi tới. Lúc tới gần, phu xe có chút hoài nghi nhìn Tư Không Thận người cao ngựa lớn, cả mặt xanh mét, dừng một chút mới chú ý tới Mộ Lam Yên xinh xắn bên cạnh, lập tức tươi cười chào đón: "Khách quan, các ngươi đã tới rồi à."
"Ừ, cho chúng ta tiểu thư nhà một cái bục kê chân, dìu nàng lên đi!" Mộ Lam Yên vừa dứt lời, Tư Không Thận chính là từ chối gọn gàng: "Không cần." Rồi sau đó thể hiện ra ưu thế chân dài của hắn, một bước chính là nhảy đi lên.
Chỉ là nháy mắt. . . . . . Người cũng đã tiến vào. . . . . .
Phu xe nhìn lúng túng, liếc mắt nhìn nhau với Mộ Lam Yên, miễn cưỡng cười ra tiếng.
Trên mặt Mộ Lam Yên cũng là thái độ gắng gượng, bày tỏ không sao cả tiếp tục nói: "Vậy ngươi cho ta cầm một chút đi, ta cũng phải đi lên. . . . . ."
Cuối cùng, phu xe điều khiển xe ngựa bắt đầu chạy tới Ngao phủ.
Bên trong xe ngựa, Mộ Lam Yên không biết bao nhiêu lần dạy Tư Không Thận kiểu mẫu ‘làm sao trở thành một đại gia khuê tú’. Làm sao một đường người ta đều là bộ dáng dầu muối không vào. Bởi vì đi là đường tắt đường nhỏ, một đường xóc nảy khoảng chừng hơn một khắc, bọn họ đã chạy tới cửa Ngao phủ.
Phu xe thu tiền, bèn lập tức đi rồi.
Mộ Lam Yên ngẩng đầu nhìn cửa vẫn hùng vĩ như ngày xưa, trong lòng hơi nhiều cảm xúc. Vừa nghĩ tới chỉ cần bước vào cái cửa trước mặt này là có thể gặp được mẹ ruột của mình, nàng lại có chút e sợ bước chân.
Đến lúc đó, cửa Ngao phủ đột nhiên đi ra một tỳ nữ đã lớn tuổi, nhìn bộ dáng hẳn là bên cạnh Mẫn phu nhân, bởi vì có chút quen mắt. Lo lắng người ta nhận ra mình, Mộ Lam Yên lập tức cúi đầu xuống.
Cùng lúc đó, cửa chính đã truyền đến tiếng nói của đối phương.
"Ngoài cửa thật là cô nương Lý gia, Lý Dung?"
Lý Dung chính là cô gái Tư Không Thận giả mạo kia, Mộ Lam Yên nghiêng mắt phát hiện mặt Tư Không Thận không chút thay đổi, hoàn toàn một bộ dáng không đếm xỉa đến, vội vã kéo vạt áo sau lưng đối phương. Cũng may bắt đầu có hiệu quả, Tư Không Thận lập tức nhéo cổ họng đồng ý: "Chính phải."
Tỳ nữ ở cửa nói nhỏ mấy câu, bèn bắt đầu đi tới phía các nàng: "Đợi một lúc lâu, làm sao mới đến. Mau cùng ta đi vào thôi. À, nam tử bên cạnh ngươi là ai ? Không phải là?"
Mộ Lam Yên thừa dịp đối phương còn chưa nói xong, bèn lập tức giải thích: "Ta là đầy tớ tiểu thư của chúng ta, lần này là đặc biệt vì bảo vệ tiểu thư mà đến."
Nghe xong những lời này, tỳ nữ hiển nhiên cũng không có suy nghĩ nhiều đã tin tưởng rồi. Chỉ là lúc xoay người bảo họ đuổi theo sát thì trong miệng nói lảm nhảm: "Lớn lên thì rất cao to uy vũ, trong tài liệu nói Lý Dung cũng chỉ là khuê nữ của dân chúng tầm thường, làm sao còn dẫn theo một tôi tớ. . . . . ."
Sau khi thuận lợi tiến vào Ngao phủ, đi theo tỳ nữ bèn trực tiếp đi tới trong hoa viên.
Gần đây Ngao Tháp vô cùng bận việc, có thể nói là loại nhiều lần qua cửa nhà mà không vào kia. Về phần những cô nương đến sớm hơn bọn họ kia, cũng bị dẫn tới trong hoa viên.
Mộ Lam Yên đến đó thì quét mắt một vòng, phát hiện trên mặt các cô nương đều là vẻ mặt buồn thiu. Nghe nói cô gái chôn cùng còn thiếu ba người, nơi này tối thiểu có ba mười mấy người. Loại không xác định này nói cho các nàng biết, sẽ đưa cho họ tin tức cái chết bao phủ ở trên người các nàng, tạo thành một loại hơi thở buồn thương nhàn nhạt.
Lần tuyển chọn này chỉ nhằm vào cô nương. Cho nên, Mộ Lam Yên nam trang bị ‘mời’ đến một bên. Lúc đứng vững nhìn lại phía đám người Mẫn phu nhân đứng đầu thì không tránh được trong nội tâm run lên.
Mấy tháng không gặp, so với lần trước gặp mặt nàng thì cả người Mẫn phu nhân rõ ràng mập lên một vòng. Chỉ là xưa nay nàng tin Phật, trước mắt lại phải từ trong ba mươi mấy cô nương chọn ba người chôn theo tiên hoàng. Nàng không muốn, sắc mặt kém đến nỗi tận cùng.
Nhìn từ xa thì rất rõ ràng sự không kiên nhẫn trên mặt nàng, ngay cả dũng khí để ngẩng đầu nhìn các cô nương ‘đợi làm thịt’ một cái cũng không có.
Tỳ nữ dẫn bọn hắn tiến vào lúc đầu, đi tới bên cạnh Mẫn phu nhân, cúi người nhỏ giọng nói mấy câu, thì thấy Mẫn phu nhân cũng nói vài lời với nàng. Rồi sau đó lại là mỏi mệt nồng đậm dặn dò Tiểu Thúy và Dung Thố bên cạnh đỡ nàng, trực tiếp rời khỏi vườn hoa.
Chuyện tàn nhẫn như vậy, cuối cùng Mẫn phu nhân vẫn không làm được lựa chọn, bàn giao cho tôi tớ đến làm.
Về phần tuyển chọn này hoàn toàn giống như là chỉ binh lính vậy. Trừ người trước đó thương lượng xong, Tư Không Thận chủ động nhảy ra đồng ý sử dụng hắn đi đổi lấy đáng kể ngân lượng, những cô nương khác đều là tất cả miễn cưỡng khóc sướt mướt.
Sau khi tỳ nữ xác định rõ ứng cử viên, Tư Không Thận bèn trao đổi với Mộ Lam Yên một ánh mắt, trước đó do Mộ Lam Yên ẩn thân đi, đến gần thư phòng của Ngao phủ mà trong ngày thường không để cho người khác, đi vào tra tìm đồ.
Theo lệ thường, Ngao phủ sẽ để ba cô nương bọn họ ngủ lại ở trong phủ, phòng ngừa các nàng nữa đường chạy trốn đến lúc nảy sinh rắc rối khác. Mà Tư Không Thận, chính là khi đó len lén chuồn ra, hội hợp với Mộ Lam Yên.
Đi tới ngoài cửa thư phòng, sáu binh lính chia ra làm hai nhóm cất bước qua lại trông chừng cửa kia. Dù là Ngao Tháp không có ở đây, nơi này cũng là khu vực bảo vệ trọng điểm. Như vậy có thể thấy được, bên trong nhất định cất giấu bí mật gì đó của Ngao Tháp.
Mộ Lam Yên ngồi chổm hổm chờ ở ngoài cửa, qua một lúc lâu, Tư Không Thận mới tới.
"Nghĩ được làm sao tiến vào chưa?" Tư Không Thận không hề có điềm báo trước đột nhiên xuất hiện đồng thời mở miệng, thật sự dọa Mộ Lam Yên giật mình.
Quay đầu lại nhìn tóc Tư Không Thận có chút đã xốc xếch, nàng thiếu chút nữa bật cười phì một tiếng. Thấy sắc mặt xanh mét đột nhiên nhìn mình lom lom, nàng không thể làm gì khác hơn là cố nén cười trả lời: "Ta nhìn một hồi, ba mặt thư phòng đều là tường, cửa duy nhất lại có sáu người trông chừng. Chúng ta chỉ có thể đồng thời lặng yên không tiếng động đánh tới sáu người kia mới có thể an toàn tiến vào."
"Ừ, ngươi đánh đi!" Tư Không Thận nghiêm trang trả lời.
Mộ Lam Yên thiếu điều bị nước miếng của mình sặc, không rõ nhìn chằm chằm đối phương.
Lúc này, Tư Không Thận mới sâu kín mở miệng: "Mười ngón tay của ngươi không phải thật lợi hại, lấy ra sáu cái nhuyễn châm, chia ra bôi lên một chút thuốc gây mê, đánh vào trên huyệt thái dương bọn họ là được rồi."
Nửa câu đầu kia, Mộ Lam Yên có thể lý giải, có điều thuốc gây mê này lại làm cho nàng có chút nhìn không thấu. Khi đi tới, hắn cũng không nói phải chuẩn bị vật này.
Ngay vào lúc nàng chuẩn bị mở miệng hỏi thăm thì Tư Không Thận lại là móc ra một bao trắng nhỏ từ ống tay áo, đặt ở trước mặt Mộ Lam Yên: "Đây là thứ ta mới vừa lấy từ trong tay tỳ nữ chuẩn bị mê ngất chúng ta, ngươi cầm dùng đi."
Từ trước đến giờ, minh gả đều là thói quen của nhà đế vương. Những cô nương biết mình sẽ phải chết đi kia, khi còn sống nhất định sẽ ầm ĩ lên một phen, như thế sẽ có người dùng loại thuốc gây mê này, khiến các cô nương yên tĩnh. Mà trước mắt, Tư Không Thận vốn là đế vương kế nhiệm tiếp theo, nhưng hành động của hắn lại có chút kỳ quái.
"Ngươi là định để những cô nương kia một lối thoát?" Mộ Lam Yên nhận lấy đồ, [email protected] D1)LQD bvbl3 tò mò hỏi.
"Người đã chết, nên cái gì cũng không còn. Kỳ quốc có tập tục xấu chôn người sống, khi còn sống phụ vương cũng đã nói, sau khi hắn chết không cần người nào chôn theo."
Một câu nói đơn giản, lại làm cho Mộ Lam Yên càng thêm đánh giá cao Tư Không Thận. Mà trước mắt, cũng không để cho nàng nói nhiều, từ bên hông lấy ra sáu cái nhuyễn châm, sau khi bôi lên một chút thuốc, đôi tay cùng bắn về phía sáu binh lính bên ngoài cửa thư phòng.
Thời gian chỉ trong nháy mắt, sáu tráng hán rên lên một tiếng, tất cả đều ngã xuống đất.
Tư Không Thận kêu một tiếng "Đi", bèn dẫn Mộ Lam Yên hai người nhanh chóng lẻn vào thư phòng của Ngao Tháp bắt đầu tìm kiếm đồ. Bọn họ đầu tiên là bắt đầu tra từ hộc tủ ngăn kéo trong thư phòng lên. Ước chừng qua thời gian một nén nhang, họ vẫn không thu hoạch được gì, Tư Không Thận chính là bắt đầu bắt tay với cửa ngầm vách tường.
Lên xuống trái phải không buông tha bất kỳ một vật nào có thể không dời nổi, tra xét rõ ràng rồi, rốt cuộc chạm tới một cái cơ quan. Trong đêm tối, chỉ nghe một tiếng cọt kẹt, có một cửa tương tự với Ám các mở ra.
Trong phút chốc, trong đêm tối hai người nín thở nhìn nhau một cái, rồi sau đó hai mắt lấp lánh nhắm tới phía phát ra tiếng vang, nhìn lại trên một mặt tường có treo tranh sơn thủy kia.
Tư Không Thận đột nhiên vén vải vẽ tranh sơn dầu lên, thấy bên trong chỗ lõm phía sau tranh vải kia để một cuốn sổ sách, cầm lên chính là muốn nhìn tới một phen. Ngay tại lúc hắn chuẩn bị sắp mở ra, cửa thư phòng cũng là đột nhiên phát lên tiếng nói của một nữ nhân.
"Người nào?" Người nói chuyện, trên tay hoàn toàn không mang bất kỳ thứ vũ khí nào, đột ngột đứng ở nơi cửa bắn tới ánh sáng.
Nghe giọng nói này lại là Mẫn phu nhân.
Chỉ là một lát, Mẫn phu nhân thấy hai người trong bóng tối cũng không nói chuyện, bèn lại mở miệng: "Bọn giặc các ngươi, ngươi có biết xông là phủ đệ của ai?"
Tư Không Thận nhanh chóng đi tới bên cạnh Mộ Lam Yên, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi trước, ta che chở!"
Lúc này, Mộ Lam Yên đã sớm làm xong trạng thái chiến đấu, nghe được đối phương nói như thế, khóe mắt thậm chí có vẻ run rẩy. Chỉ là trong nháy mắt, nàng lại khôi phục tỉnh táo dĩ vãng: "Ngươi mặc nữ trang, không tiện vận động. Tin tưởng ta, nếu nàng muốn gọi người, đã sớm gọi rồi. Đợi lát nữa, ta đánh nhau với nàng, ngươi rời đi nhanh lên một chút."
Tư Không Thận hiểu chuyện Mộ Lam Yên quyết định, nếu hắn phí miệng lưỡi nhiều hơn nữa, cũng chỉ làm cho bọn họ kéo dài thời gian mà không có mảy may chỗ tốt. Cho nên đáp lời gật đầu một cái, bèn đứng song song với Mộ Lam Yên.
Không nói nhiều lời, Mộ Lam Yên phất tay đánh tất cả bộ sách bên cạnh về phía Mẫn phu nhân, lại bắt đầu đấu quyền của hai người.
Như ban đầu Phí lão gia tử nói ở Giao Châu, Mẫn phu nhân chính là con gái của hắn, cho nên từ nhỏ đã tập được võ công. Chỉ là chợt nhanh nhẹn xoay người, nàng đã khéo léo tránh được mấy quyển sách bay tới kia. Mộ Lam Yên chiếm trước thời cơ, nhanh chóng một quyền đánh tới đối phương. Chỉ là nháy mắt, họ đã đánh nhau cùng một chỗ.
Tư Không Thận thừa dịp Mẫn phu nhân không rảnh bận tâm tới hắn, nhanh chóng rời đi trong thư phòng. Chỉ là lúc sắp tới cửa, váy sau lưng lại đột nhiên bị bàn tay của Mẫn phu nhân chẳng biết duỗi ra lúc nào, chợt kéo trở về. Cũng vì như thế, sổ sách trong Ám các vốn giấu ở trong ngực đã rơi xuống.
"Đi!" Mộ Lam Yên lo lắng Tư Không Thận muốn nhặt vật kia lên, không nhịn được lớn tiếng giận dữ quát mắng.