Đích Nữ Khó Gả

Chương 40




Ngày mười ba tháng năm, Sở Diệu Lạc xuất giá, tảng sáng tắm rửa thay y phục, trang điểm, thời điểm Sở Diệc Dao đến, Sở Diệu Lạc đã một thân áo cưới ngồi chờ bên mép giường, Sở Diệc Dao cũng không đi vào, chỉ ở bên ngoài nhìn thoáng qua.

Đi ra bên ngoài, Tiêu thị một thân lễ phục, ý cười đầy mặt đứng trước cửa đón khách, ở bên cạnh Tiêu thị còn có một người phụ nữ, so với Tiêu thị lớn tuổi hơn một chút, nghe nói là đương gia chủ mẫu đến từ nguyên quán Huy Châu.

Sở lão gia cùng Sở nhị gia ban đầu là con vợ kế của Sở gia Huy Châu, về sau Sở lão gia rời đi làm ăn, sau khi mẹ đẻ qua đời liền đoạn tuyệt quan hệ cùng với Sở gia Huy Châu, nhưng Sở Hàn Lâm vẫn sinh hoạt ở Sở gia Huy Châu, cho đến Sở Đại thiếu gia gặp chuyện không may, ông mới được mời đến Kim Lăng hỗ trợ.

Cũng khó trách Tiêu thị lại vội vã theo tới Kim Lăng, sống ở Sở gia Huy Châu với thân phận con dâu vợ kế cũng đâu thoải mái gì.

Ngoài cửa truyền tới một hồi tiếng pháo, không biết ai hô một tiếng, đội ngũ đón dâu đã tới, trước cửa lớn rất nhanh lập thành một bức tường người.

Dựa theo tập tục, trước khi chú rể vào cửa phải bị ngăn trở một phen, do nữ phu tử và các huynh đệ ra mặt làm khó, nhưng Sở Hàn Lâm không có con trai, họ hàng từ Huy Châu cũng không cố ý ngăn trở, nhà trai giao một hàng lì xì liền cho qua, càng đừng nói ra đề ngâm thơ cái gì.

Đến Sở Diệu Lạc xuất giá, là do Sở Mộ Viễn cõng qua cửa lên kiệu hoa, Sở Diệc Dao vẫn ở xa nhìn qua, tình hình hai đời xuất giá rất tương tự, chỉ là thay đổi tòa nhà, thay đổi một thân đồ cưới, thay đổi của hồi môn.

Đội ngũ đón dâu vòng quanh thành Kim Lăng một vòng, người vây xem vô cùng nhiều, không phải là bởi vì Trình gia hiển hách long trọng, mà là hai vị thành thân hôm nay là nhân vật chính đều trong các câu chuyện của người dân  Kim Lăng từ đầu năm đến giờ.

Đến Trình gia, sau khi bái đường, tân lang tân lương uống rượu giao bôi trong tân phòng, Trình Thiệu Bằng liền bị gọi đi ra ngoài mời rượu, Sở Diệu Lạc ngồi bên mép giường, bên cạnh là Bảo Thiềm và một nha hoàn.

Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng cười, Trình Nghệ Lâm lôi kéo một cô gái tầm tuổi Sở Diệu Lạc đi đến, nhìn qua Sở Diệu Lạc ngồi trên giường, nói với cô gái, "Biểu tỷ, tỷ xem tân nương tử."

Cô gái kia nhìn thoáng qua, đúng lúc cùng Sở Diệu Lạc ngẩng đầu lên, hậu sinh khẽ vuốt cằm, cúi đầu nói với Trình Nghệ Lâm, "A di tìm ngươi, chúng ta đi qua đi."

Trình Nghệ Lâm lại nhìn Sở Diệu Lạc, hơi bĩu môi, cũng không biết có phải là không hài lòng người trước mắt hay không, lại hừ một tiếng, lôi kéo cô gái đi ra ngoài.

Sở Diệu Lạc nắm chặt quả đấm, tiểu cô* không thích mình.

(*tiểu cô: em chồng)

Một lát sau lại có vài người đến đây, cũng không ai nói cho Sở Diệu Lạc người tới là ai, các nàng chỉ đánh giá Sở Diệu Lạc, cúi đầu nói gì đó với nhau, duy có một người khen Sở Diệu Lạc xinh đẹp, còn lại cũng chỉ nhìn một chút.

Sở Diệu Lạc càng ngồi càng không thoải mái, ở Trình gia này không có một ai nói cho nàng biết xưng hô với những người này như thế nào, nàng chỉ có thể ngồi im trên giường, cũng có một nha hoàn chăm sóc tân lương, nhưng sau khi làm xong các tục lệ cũng đi ra ngoài.

"Tiểu thư, ta tới nhà bếp mang chút thức ăn cho ngài." Một bên Mai Hương nhịn không được, tiểu thư một ngày chưa ăn cái gì, Trình gia này rõ ràng không có một ai để ý đến tiểu thư.

"Không cần, cho ta một chút nước là được." Xác định sẽ không còn người đến, Sở Diệu Lạc giật giật cổ, đồ trang sức trên đầu ép nàng tới thở không nổi, phân phó Mai Hương đi rót nước, "Ngươi kêu Bảo Thiềm đi phòng bếp cầm."

Bảo Thiềm đi đến phòng bếp Trình gia, vài nữ đầu bếp đang ngồi bên trong nói chuyện phiếm, bên cạnh có mấy nha hoàn nhóm lửa, tiệc rượu mở đầu phía ngoài đã xong, bên này cũng đều mang món chính lên rồi.

"Các vị ma ma, có thể chuẩn bị chút đồ cho cô gia cùng tiểu thư không." Bảo Thiềm hướng về phía mấy nữ đầu bếp cười hỏi, đầu bếp lẫ nhìn nhau mấy lần, một người trong đó đứng lên, vỗ vỗ người nàng nói, "Ngươi trở về đi, lát nữa sẽ phái người đưa qua."

Bảo Thiềm còn muốn nói điều gì, nữ đầu bếp kia đã cầm lấy cái muỗng gõ lên nắp nồi rồi hô lên với những người còn lại, "Còn ngồi đấy tám chuyện, không mau đứng lên làm việc."

Trên mặt Bảo Thiềm thoáng hiện lên một cái lúng túng, cuối cùng vẫn chưa nói ra miệng, xoay người trở về tân phòng.

Nữ đầu bếp kia thấy nàng đi, kéo một tiểu nha hoàn qua phân phó, "Ngươi đi tìm Hứa ma ma trong sân phu nhân, nói thiếu phu nhân đã đói bụng, đến phòng bếp đòi ăn rồi." Nha hoàn kia đáp một tiếng rất nhanh từ cửa sau chạy ra ngoài.

Sau khi Bảo Thiềm trở lại nói tình huống, Sở Diệu Lạc khẽ nhíu mày, ngồi trước bàn trang điểm cởi đồ trang sức, mấy người này không có việc ngồi tám chuyện trong bếp cũng không định làm đồ ăn cho nàng, đây là nhất thời quên hay là Trình gia cố ý làm khó nàng.

"Tiểu thư, cô gia đã trở lại." Mai Hương tiến đến bẩm báo, trên mặt Sở Diệu Lạc thoáng hiện lên một cái vui mừng, liền vội vàng đứng lên muốn ra cửa nghênh đón, lại cảm thấy không đúng, một lần nữa ngồi trở lại trên giường.

Bảo Thiềm ra cửa nhìn, Trình Thiệu Bằng nghiêng ngả được tùy tùng dìu về, mở cửa cho người dìu hắn vào, lúc này Sở Diệu Lạc mới nghiêng người tránh ra, cho Trình Thiệu Bằng nằm trên giường.

"Mai Hương, mang chút nước nóng đến." Sở Diệu Lạc nhìn gò má ửng đỏ Trình Thiệu Bằng, phân phó Mai Hương chuẩn bị nước, một bên Bảo Thiềm nhìn lén Trình Thiệu Bằng liếc, giúp đỡ Sở Diệu Lạc cùng nhau cởϊ áσ khoác Trình Thiệu Bằng.

Trình Thiệu Bằng mở mắt ra cúi đầu nhìn người lau mặt cho mình, dùng sức hít một hơi, một cổ hương thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng, Trình Thiệu Bằng kéo Sở Diệu Lạc lại, xoay người đè nàng dưới thân.

"Tướng công!" Sở Diệu Lạc kinh hô một tiếng, thời điểm ngẩng đầu lên, trong con ngươi nhuộm một chút kinh hoảng, một chút ngượng ngùng, như muốn đui mù Trình Thiệu Bằng.

"Các ngươi đi ra ngoài!" Trình Thiệu Bằng liếc qua Bảo Thiềm đứng bên cạnh, thấp giọng quát, Mai Hương vội vàng lôi kéo Bảo Thiềm ra ngoài buồng, lại nhìn hành lang trống không, "Lúc trước cô gia cũng không có nha hoàn phụng dưỡng sao, đêm nay liền do chúng ta thay tiểu thư gác đêm." Mai Hương còn có chút thẹn thùng, đêm động phòng hoa chúc lại ngây ngô bên ngoài, ngẫm lại đều cảm thấy mắc cỡ chết người.

"Mai Hương tỷ tỷ, ngươi ở đây coi chừng, ta lại đi phòng bếp xem một chút." Bảo Thiềm thu lại đáy mắt dị động, cười nói với Mai Hương, Mai Hương gật gật đầu, lại cảm thấy một người ở bên ngoài rất nhàm chán, thúc giục, "Vậy ngươi đi nhanh về nhanh."

...

Trong phòng, màn trướng đỏ che lại hai người đã sớm cuộn thành một khối, Trình Thiệu Bằng nghiêng đầu nhìn vành tai khéo léo, ngậm vào trong miệng thưởng thức.

Sở Diệu Lạc còn sót lại một tia lý trí hồi tưởng đến nương đã nói, chuyện phòng the nữ nhân cũng muốn chủ động, nếu muốn lưu lại tâm của nam nhân, chính là phải làm cho hắn mê luyến thân thể của ngươi.

Sở Diệu Lạc sợ hãi đưa tay di chuyển xuống, cảm giác mười ngón tay sờ nhẹ, Trình Thiệu Bằng không khỏi than một tiếng, Sở Diệu Lạc chấn kinh, lúc này Trình Thiệu Bằng bắt được tay của nàng, trong con ngươi nồng đậm □, nói giọng khàn khàn, "Lạc nhi, nàng yêu thích này?" Nói rồi đem tay của nàng áp về phía kia.

 

Mặt Sở Diệu Lạc nhất thời nóng hổi, mở to mắt sương mù, đôi môi hé mở, vừa mới a ra miệng, Trình Thiệu Bằng liền cúi đầu chặn miệng của nàng, tay kia đem phòng tuyến cuối cùng cởi ra.

Sở Diệu Lạc thấp giọng nức nở, cảm giác xa lạ làm cho nàng lọt vào trong ngượng ngùng, ưỡn người nghênh hợp với Trình Thiệu Bằng, thanh âm rêи ɾỉ không cách nào ức chế từ trong miệng không ngừng phun ra.

Ngoài phòng Mai Hương đã sớm đỏ mặt, Bảo Thiềm chậm chạp không đến, nàng một mình canh ở cửa cũng không thể rời đi, cho đến khi trong phòng truyền đến âm thanh của Trình Thiệu Bằng, Mai Hương mới đẩy cửa đi vào, y phục tán loạn dưới sàn, trong không khí là một cổ hương vị kỳ quái.

"Đi chuẩn bị ít nước nóng, lại đi lấy một ít thức ăn." Mai Hương không dám ngẩng đầu lên, sau khi nghe lệnh liền đi nhanh ra ngoài, nửa đường mới thấy Bảo Thiềm khoan thai đến chậm, trong tay bưng cái khay, trên khay có một cái hũ và hai cái chén.

Sau khi tắm rửa, Sở Diệu Lạc nhìn cháo loãng trong hũ, vẻ mặt có chút vi diệu, Bảo Thiềm giải thích là, phòng bếp kia được Trình phu nhân chỉ thị, cô gia vừa uống qua rượu, nên ăn chút cháo loãng cho ấm dạ dày.

Trên tiệc rượu vốn là không không ăn được bao nhiêu, Trình Thiệu Bằng đã sớm đói bụng, chỉ có một chén cháo, cho hai người ăn làm sao đủ, Sở Diệu Lạc nhìn hắn ăn xong một chén, cầm chặt cái muỗng vẻ mặt không giãn ra nổi.

"Như thế nào không ăn? Đây là cháo sở trường của đầu bếp Ngụy, nàng mau nếm thử." Trình Thiệu Bằng ngẩng đầu thấy nàng không động, đưa tay nhẹ nhàng vuốt cái mũi của nàng, cầm lấy cái muỗng múc một muỗng hướng miệng nàng.

"Chàng ăn nhiều một chút, ta không đói bụng." Sở Diệu Lạc nhấp một miếng, cười cười với hắn, lại múc cho hắn thêm một chén nữa, nàng tức trong lòng no rồi.

"Làm sao sẽ không đói bụng, mau ăn đi, sáng mai còn phải dậy sớm đi thỉnh an đấy." Trình Thiệu Bằng sờ sờ tay của nàng, cúi đầu ăn còn dư lại, hoàn toàn không nghĩ tới người bên cạnh một ngày nay vẫn chưa được ăn, một chén cháo này làm sao có thể no bụng.

Sở Diệu Lạc là đói bụng ngủ.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, bên ngoài đã có người gõ cửa, Sở Diệu Lạc tỉnh táo mở mắt ra, nhìn Trình Thiệu Bằng cười một tiếng, ngoài cửa truyền tới âm thanh xa lạ, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, nên rời giường đi thỉnh an lão gia phu nhân."

"Là Lâm ma ma, nhũ mẫu của ta." Trình Thiệu Bằng giải thích nghi hoặc cho nàng, kéo màn trướng ra phân phó các nàng tiến đến, nhìn vài người nối đuôi nhau tiến vào, trong lòng Sở Diệu Lạc càng ngột ngạt, ngày hôm qua cũng không trông thấy các nàng, hôm nay cứ tự nhiên xuất hiện như này.

Nghĩ ngẩng đầu đứng dậy, Sở Diệu Lạc cảm giác được một hồi choáng váng, cơ thể lung lay, Trình Thiệu Bằng bên cạnh ôm lấy nàng, ân cần nói, "Làm sao vậy?"

"Không có gì đáng ngại, cơ thể hơi mệt mỏi chút." Sở Diệu Lạc ôn nhu nói, một bên vang lên thanh âm nhắc nhở của Lâm ma ma, "Thiếu gia, lão gia phu nhân vẫn đang chờ."

Lâm ma ma mang theo hai nha hoàn hầu hạ Trình Thiệu Bằng, Bảo Thiềm Mai Hương hầu hạ Sở Diệu Lạc, sau khi ăn mặc chỉnh tề, cũng không kịp uống một ngụm trà vội đi thỉnh an trưởng bối.

Người trong đại sảnh không nhiều lắm, Trình lão gia là con trai độc nhất, thân thích cũng không có, Sở Diệu Lạc quỳ ở trên bồ đoàn kính trà cho Trình lão gia trước, tiếp nhận bao lì xì được Mai Hương đỡ đứng dậy, đổi một ly trà lại quỳ đến trước mặt Trình phu nhân, "Nương, ngài uống trà."

Trình phu nhân nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nếu chỉ nói không thích đã là nhẹ, Trình phu nhân đối với người giựt giây con mình bỏ trốn mà tội trạng lại đổ lên đầu con trai chán ghét vô cùng, ở đây còn có người ngoài vẫn phải cố duy trì bộ dáng, vì vậy bà đưa tay tiếp chén trà mở miệng nói, "Vào cửa Trình gia sẽ phải tuân thủ quy củ Trình gia, những đạo lý này không cần ta phải nhắc nhở, bình thường cũng không cần ngươi bận rộn cái gì, chiếu cố tốt Thiệu Bằng chính là chuyện ngươi nên làm."

"Vâng, thưa nương, con dâu xin nhớ kỹ." Sở Diệu Lạc trên mặt cung kính đồng ý, Trình phu nhân cầm lấy cái ly cũng không uống, suy nghĩ một chút tiện đà nói ít lời, cho đến lúc Trình lão gia ho nhẹ một tiếng, lúc này mới bưng chén lên nhấp một miếng, cầm lấy bao lì xì bên cạnh thả vào tay nàng, "Đứng lên đi."

Mai Hương vội vàng đỡ Sở Diệu Lạc đứng lên, có lẽ là bởi vì quỳ quá lâu, lúc Sở Diệu Lạc đứng dậy còn đứng không vững, vừa định hướng người bên cạnh đi đến, một hồi mê muội, thân hình nhoáng một cái, cứ như vậy tựa trên người Mai Hương té xỉu.

...

===========

Tác giả có lời muốn nói: Đáng thương a, Diệu Lạc tiểu bằng hữu ngất đi cũng không phải là khoa trương, ngày đó xuất giá không có ăn, hết kịch liệt vận động chỉ ăn một ít cháo, buổi sáng giọt nước chưa được uống, sau đó, quỳ hai cái liền không chịu nổi, trực tiếp tuột huyết áp, chim ~~~