Đích Nữ Khó Gả

Chương 12




Đối với phần đông thương hộ Kim Lăng mà nói, có một ngày có thể làm quen quan lại quyền quý cũng là một chuyện đáng khoe khoang, mà có thể móc nối quan hệ cùng Hoàng gia, càng làm cho người khác hâm mộ.

Tần gia mặc dù không phải quan hệ trực tiếp với Hoàng cung, nhưng danh tiếng Bạch vương gia cũng không thể khinh thường, vừa vào Bạch vương phủ liền được coi trọng lên làm trắc phi, đúng là một chuyện đáng vinh quang.

Nhưng từ nhỏ Tần Mãn Thu đối với chuyện này căm thù đến tận xương tuỷ, nàng cùng vị đường tỷ trắc phi kia cũng không có nhiều giao hảo, hai người cách nhau nhiều tuổi, lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện, đường tỷ đã sớm xuất giá.

Mà người trong nhà thường xuyên lấy chuyện này ra so sánh, vì thế Tần Mãn Thu rất không vui, dựa theo lời của nàng mà nói, trắc phi cũng chỉ là vợ nhỏ, bất quá là bên ngoài nói thiếp, nhưng trong Bạch vương phủ, Bạch vương gia còn khoẻ mạnh, thế tử cũng đã lập từ sớm, có cái gì tốt.

*Thế tử: Con trai các vương gia, quốc công, chư hầu... được chọn làm người thừa kế vương vị, tước vị sau khi cha chết, phải do người cha dâng tấu thỉnh hoàng đế phong làm thế tử của phủ. Còn lại gọi là quận vương, quận chúa.

Mà điều làm cho Tần Mãn Thu không ưa nữa là vị đường tỷ này còn là một người không an phận, kể từ sau khi sinh hạ tam quận vương, nàng ta có chút quyền liền vênh mặt lên, cái khác không biết thì chưa tính, luôn tỏ vẻ cái gì cũng biết, cái gì cũng thạo, làm không tốt liền viết thư muốn Tần gia hỗ trợ.

Vừa vặn Tần Mãn Thu lớn lên có một tuyệt kỹ, đó là tú công của nàng khá nổi tiếng ở Kim Lăng, vì vậy đã giúp vị trắc phi kia chặn được rất nhiều bàn cân của người khác, ở trong ấn tượng của Sở Diệc Dao, Thiên Thu đồ lần này, đã là lần thứ tư rồi.

"Chẳng lẽ lần này không phải là lão Vương phi kia muốn?" Sở Diệc Dao cười lắc lắc đầu, khi vị trắc phi kia sinh con trai cho Bạch vương phủ liền trở thành bảo bối của Tần gia, Mãn Thu tỷ bất mãn như vậy có ích lợi gì.

"Nếu là như thế, mất mặt còn chưa tính, lần này Thiên Thu đồ chính là muốn đưa vào cung chúc thọ, ai, muội nói xem nữ nhân sinh hài tử xong có phải đầu óc đều hỏng hay không." Tần Mãn Thu xoay người lại hỏi, "Đại bá cùng đại bá mẫu còn vui vẻ ra mặt, chỉ có ta buồn muốn chết."

Lúc này ngay cả Sở Diệc Dao cũng có chút ngạc nhiên, đưa vào cung? Trừ phi là Bạch vương gia không mang theo trắc phi tiến cung, nếu không vạn nhất một chủ tử nào đó tâm huyết dâng trào, muốn nàng ta trổ tài ngay tại hiện trường, chẳng phải là trực tiếp bại lộ.

"Diệc Dao tỷ, các tỷ đang nói gì đấy." Sở Diệc Dao đang muốn an ủi vài câu, sau lưng truyền đến âm thanh của Sở Diệu Lam, hai tỷ muội ngồi ở đó, xác thực lộ vẻ nhàm chán.

Tần Mãn Thu thu hồi vẻ mặt oán giận vừa rồi, chỉ vào bờ sông cách đó không xa, "Sắp tới đình nghỉ chân giữa hồ rồi, cảnh trí trên đó rất đẹp, đợi lát nữa chúng ta xuống thuyền xem một lát."

Sở Diệu Lam gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn hướng cách đó không xa, đình nghỉ chân giữa hồ kia đã đậu không ít thuyền, trong đó còn có thuyền Tào gia, ở góc độ Sở Diệc Dao vừa vặn bắt gặp nét mong đợi trên mặt nàng ta, khẽ cười trào phúng, quả nhiên là thuyền nhỏ không chở được đại phật, mới chút thời gian liền không thể đợi được muốn đi xuống.

Vị trí đình nghỉ chân rất kỳ lạ, vốn là sông Nguyệt Nha nối liền thật dài, đến vị trí kia rẽ sang hai hướng, ở giữa chính là một cái đình, nước sông Nguyệt Nha vòng qua đình nghỉ chân này một vòng sau đó lại hội tụ lại với nhau, từ trên nhìn xuống giống như một đảo nhỏ mọc lên giữa hồ, năm năm trước Hoàng quý phi du thuyền trên sông Nguyệt Nha có lưu lại trên đảo nhỏ nửa canh giờ, sau khi rời khỏi rất nhanh trên đảo liền dựng lên vô số đình đài hòn non bộ, còn có vài tòa lầu các, xa xa nhìn sang, giống như là một khu nghỉ dưỡng với vườn hoa đa sắc không có tường rào.

Thuyền Tần gia rất nhanh cập bến, bởi vì đối với nơi này chưa quen thuộc, tỷ muội Sở Diệu Lam chỉ có thể theo sau Sở Diệc Dao từ từ đi dạo, vài tòa lầu các ở giữa đã sớm đầy người, Tần Mãn Thu mang theo các nàng đến một cái đình tầm nhìn cũng không tệ lắm, chỉ vào bờ bên kia, "Đợi lát nữa chúng ta xuất phát đến chỗ đó, đến bến đi ra ngoài chính là chợ phía Nam, ta mượn hoa hiến Phật, các người đến tửu lâu nhà ta ăn một bữa cơm rồi trở về."

Nha hoàn đi theo rất nhanh đem một ít quả điểm tâm lên, cộng thêm dụng cụ pha trà, linh linh tán tán cũng bày đầy cả bàn, ngược lại một bên Sở Diệu Phỉ xem có chút kinh ngạc, "Du ngoạn một chuyến nhưng mang nhiều đồ như vậy."

"Này vẫn coi là ít." Khôi phục tâm tình Tần Mãn Thu nhoẻn miệng cười, chỉ chỉ Sở Diệc Dao ngồi ở đó ngắm phong cảnh, "Các ngươi còn không biết đi, vị này mới là nhiều đây."

Sở Diệu Phỉ méo miệng, "Thật đúng là lãng phí, Huy Châu cũng không phiền toái như vậy, phòng bếp làm sẵn chút điểm tâm mang theo được rồi."

Tần Mãn Thu cười cười, cũng không giải thích nhiều, đừng nói là nàng, dù là Diệc Dao hay tiểu thư khác, mỗi khi đi ra khỏi cửa đều mang đủ đồ, Kim Lăng này tiểu thư nhà nào sẽ tùy tiện làm sẵn chút điểm tâm mang đi, chủ động mang đủ người đủ đồ, muốn ăn cái gì sẽ có cái đó.

"Đó là Huy Châu, nơi này là Kim Lăng." Sở Diệc Dao lại miễn cưỡng giải thích một câu, Sở Diệu Phỉ chịu không nổi nhất chính là bộ dạng này của nàng, khinh thường nói, "Quan gia tiểu thư ở Lạc Dương cũng không như vậy, đây không phải là khoe khoang thì là cái gì."

"Những lời này ngươi nói cũng đúng, bất quá cả Kim Lăng đều như vậy, cũng không phải là khoe khoang." Sở Diệc Dao cũng không giận, so về xa hoa, so về giàu có, Kim Lăng có thể tính là đệ nhất.

Quan gia tiểu thư Lạc Dương quả thực không như vậy, chỉ có gia đình của cải giàu có mới có thể bày trận như thế này, mà Kim Lăng bên này, cuộc sống sinh hoạt như Sở Diệc Dao có thể sánh ngang với tiểu thư dòng dõi ở thành Lạc Dương.

Trong chuyện này còn có thể nói ngược dòng về rất lâu trước đây, khi ấy thương nhân không có một chút địa vị tại Đại Lương quốc, mà Kim Lăng cũng chỉ là một vùng cằn cỗi, về sau hải hàng phát triển, hàng năm thương nhân cống nộp lên trên vô số, dần dần làm cho Hoàng gia ý thức được tầm quan trọng của những người này, không bao lâu, nhóm thương nhân ở trong mắt người Lạc Dương không được tôn trọng, như một đêm măng mùa xuân, bắt đầu cắm rễ phát triển tại Kim Lăng.

Kim Lăng tốc độ phát triển làm người ta xem thế là đủ rồi, một số nhà giàu phát triển trước liền bắt đầu muốn cùng quan lại có quan hệ, mà phương thức trực tiếp nhất chính là gả cưới, chỉ tiếc là vẫn bị những người đọc sách kia ghét bỏ, là một đám nhà giàu mới nổi không có văn hóa.

Điều này cũng không quan trọng, trời sinh không được thì ngày sau bổ sung, từ đó về sau, thiếu gia khuê nữ trong thành Kim Lăng đều được tiếp nhận giáo dục và hưởng thụ đãi ngộ giống như những gia tộc thượng tầng ở Lạc Dương, cuộc sống các tiểu thư nhà quan viên bình thường, căn bản không cách nào so được với các nàng.

"Được rồi, muội thật là bà Vương buôn dưa." Tần Mãn Thu không khách khí hướng trong miệng Sở Diệc Dao đút miếng trái cây, cười tiếp đón tỷ muội Sở Diệu Phỉ, "Kim Lăng tất nhiên không giống Lạc Dương, bổng lộc triều đình luôn ít hơn so với chúng ta, các ngươi chỉ đến chơi một chuyến mấy ngày liền trở về, không cần tập quen."

"Mãn Thu tỷ tỷ nói thêm chút chuyện ở Kim Lăng cho bọn muội đi, có lẽ chúng ta muốn thường trú luôn tại Kim Lăng đấy." Sở Diệu Lam cầm cự một chút liền đến bên cạnh Tần Mãn Thu, làm như thân mật đã lâu khoác tay nàng, "Nếu sau này có chỗ nào nói sai, có thể thành trò cười rồi."

"Các ngươi không phải chỉ đến Sở gia làm khách sao, còn muốn ở lâu hả?" Tần Mãn Thu bất động thanh sắc rút tay về, nàng ta bỗng nhiên thân thiện như vậy có chút không quen, dứt khoát đứng lên giống như kinh ngạc, "Muốn ở lâu dài, các ngươi phải nhanh chóng mua một tòa phủ, dù sao một nhà các ngươi ở Sở gia cũng có nhiều bất tiện."

Trên mặt Sở Diệu Lam thoáng hiện lên một tia lúng túng, lập tức cũng đứng lên đến bên cạnh Sở Diệc Dao, "Này còn phải dựa vào quyết định của phụ mẫu."

"Tần cô nương, nơi đó là nơi nào?" Sở Diệu Lạc vẫn im lặng đột nhiên hỏi, đưa tay chỉ hướng một tòa lầu các ba tầng chếch hướng Nam, cây cối bao quanh, chỉ lộ ra đỉnh mái tầng ba, cao hơn tất cả lầu các trên đảo này, nhưng không thấy người ngồi.

"Đó vốn là một đình nhỏ duy nhất trên đảo, năm năm trước sau khi Hoàng quý phi tới, liền cho tu sửa lại, bảng hiệu trên gác mái là lúc trước Hoàng quý phi tự mình viết, Sở tiểu thư muốn đi qua xem một chút sao, cảnh trí ở đó không tồi." Tần Mãn Thu nói tiếp, Sở Diệu Lạc gật đầu nhẹ, "Vậy thì phiền toái Tần cô nương dẫn đường."

"Hỉ Thước, ngươi trước mang ba vị tiểu thư đi qua, một lát ta sẽ tới." Tần Mãn Thu ra hiệu nha hoàn mang bọn họ đi trước, lưu lại hai người ở trong đình, thấy các nàng đi xa, kéo Sở Diệc Dao lại thì thầm, "Ta thấy đến ta còn phải giữ mặt mũi cho muội, muội cũng không sợ bọn họ đi cáo trạng với nhị thúc muội, nói muội đối xử không tốt với bọn họ sao?"

"Muội không tốt với bọn họ lúc nào." Sở Diệc Dao cười như không cười nhìn bóng lưng ba người kia, tầm mắt có chút mê man, trong miệng lẩm bẩm nói, "Cần phải cho, muội đều cho, không nên cho chẳng lẽ muội cũng phải cho."

Đảo mắt Sở Diệc Dao quay đầu lại cười hì hì nhìn Tần Mãn Thu, đáy mắt tràn đầy tự tin. "Đừng nói cáo trạng với nhị thúc, chỉ sợ ngày thường trước mặt nhị thúc bọn họ cũng không dám nói một câu."

Tần Mãn Thu cười véo nàng một cái, nàng so với Sở Diệc Dao còn lớn hơn bốn tuổi, lúc còn rất nhỏ hai người liền quen biết, người quen đều biết rõ Sở Diệc Dao từ nhỏ ngang ngược không nói đạo lý, nhưng lại nói nửa năm này, ở trong mắt Tần Mãn Thu, tiểu muội muội quá khứ chỉ biết ngang ngược đã trưởng thành rất nhiều.

"Nhị thúc muội không thương bọn họ?" Hai người đi ở phía sau, Tần Mãn Thu nhìn thoáng qua ba tỷ muội kia, nhu nhu nhược nhược làm người ta chỉ muốn nâng niu.

"Thương a, như thế nào không thương, chính là muội cũng không khi dễ bọn họ, tính của muội, trên dưới Sở gia ai mà không hiểu." Nếu nói là Sở Diệc Dao đãi bọn họ không tốt, bọn họ chỉ có thể khóc nháo một chút, liền theo lời hạ nhân mà nói, cả Sở gia người nào không biết đại tiểu thư không dễ chọc, cầm những chuyện này đi phiền nhị thúc, đến lúc đó nghe mắng chắc chắn không phải Sở Diệc Dao nàng, tính tình nhị thúc, nhị thẩm cùng ba vị đường tỷ muội biết rõ hơn nàng nhiều.

"Muội a, chính là mạnh miệng, để xem về sau chung đụng cùng Trình thiếu gia như thế nào." Tần Mãn Thu chọc trán nàng một cái, thần sắc Sở Diệc Dao liền thay đổi, Tần Mãn Thu cho rằng nàng là giận dỗi Trình Thiệu Bằng đã lâu như vậy cũng chưa đến tìm nàng, đang muốn nói gì an ủi sau lưng liền truyền đến tiếng gào, "Diệc Dao tỷ tỷ, muội có thể tìm được tỷ."

Một thân ảnh nhỏ xinh chạy tới phía nàng, hai nha hoàn đi theo phía sau, tiểu nha đầu chạy đến trước mặt nàng, còn thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn Sở Diệc Dao, đưa tay liền ôm lấy nàng, ủy khuất nói, "Diệc Dao tỷ, sao tỷ lâu vậy không tới nhà muội."

"Tiểu Nghệ Lâm a, ca ca muội đâu." Tần Mãn Thu kéo tiểu thân ảnh từ trong ngực Sở Diệc Dao ra, tiểu nha đầu vỗ đầu một cái, hét to một tiếng, "Ai nha, đều tại trí nhớ muội không tốt, Diệc Dao tỷ ngàn vạn lần đừng giận ca ca, ca ca huynh ấy, ca ca đi Lạc Dương, đã đi nửa năm, cho nên mới không tới Sở gia tìm tỷ, tỷ xem muội này, đều quên hết." Trình Nghệ Lâm bĩu môi tỏ vẻ đáng thương, Sở Diệc Dao sờ sờ đầu của nàng cười nói, "Không có gì đáng ngại, bây giờ nói cũng chưa muộn."

"Chính là ca ca cũng sắp trở lại rồi, nếu biết muội đến tận bây giờ mới nói cho tỷ biết, nhất định sẽ mắng muội." Trình Nghệ Lâm lôi kéo tay Sở Diệc Dao làm nũng nói, "Chị dâu tốt, tỷ có thể đừng tố cáo ca ca nha."

"Tiểu Nghệ Lâm a, chị dâu cũng không thể kêu loạn, Diệc Dao tỷ của muội còn chưa có gả vào Trình gia, để cho người khác nghe qua cũng không hay." Tần Mãn Thu kéo Trình Nghệ Lâm đến bên cạnh nhỏ giọng dặn dò, này lén lút cười giỡn một câu thì không vấn đề gì, nếu ở chỗ đông người, rơi vào tai những người nhiều chuyện không biết sẽ truyền đi như thế nào, dù hai nhà hứa hôn từ nhỏ nhưng cũng không chính thức làm mai, chưa đến ngày thành thân chưa thể gọi linh tinh.

Khóe môi Sở Diệc Dao nhếch lên cười không mở miệng, rốt cuộc thân hay không thân, trong lòng đều tự rõ ràng, đã qua nửa năm, chuyện Trình đại thiếu gia đi Lạc Dương chẳng lẽ còn cần một tiểu nha đầu đến thông báo cho mình, rốt cuộc là bọn họ cảm thấy Sở gia mất người tâm phúc không còn như ý, vốn quan hệ hai nhà còn thân mật hơn so với Tần gia, hiện giờ tránh nhanh như vậy là sợ Sở Diệc Dao nàng cầm chuyện hôn ước này đi tìm Trình gia lão thái phu nhân đây mà.

Đời trước nàng còn mong đợi nhiều hơn, mong đợi Trình ca ca có thể đợi nàng thêm vài năm nữa, đợi nàng trưởng thành, có thể cùng một chỗ, kết quả thì sao, đại đường tỷ nhanh chân đến trước, mặc đồ cưới của nàng, mang theo hồi môn nương chuẩn bị cho nàng, trực tiếp gả cho Trình Thiệu Bằng vốn đã có chục năm hôn ước với mình.

===============