Đích Nữ Hữu Độc
Thấy Nhã Quý phi khuất dần vào phòng trong, nữ tử 30 tuổi lui dần ra khỏi sảnh.
"Dì Tương, đã muộn rồi, người còn định đi đâu?" Nhìn thấy dì Tương bước ra, thái giám canh cửa cười hỏi.
"Ta nghe bảo rằng phía ngoài viện có một bông hoa cúc đặc biệt, ta đi xem xét trước. Nếu ngày mai Nhã Quý phi có hỏi, ta còn có cái bẩm báo" Dì Tương cười nhạt trả lời. Bà là cung nữ thân cận của Nhã Quý phi, phụ trách hoa cỏ thảo dược trong cung điện. Bà am hiểu sâu rộng về hoa cỏ nên trong cung điện Nhã Quý phi hoa thơm cỏ lạ đẹp hơn bất cứ cung điện khác, thậm chí hoàng thượng còn xuất ngôn tán thưởng.
Nhờ những hoa thơm cỏ lạ đó mà Hoàng thượng thường xuyên ghé qua cung Nhã Quý phi, liền làm cho địa vị dì Tương cao hơn trong đám cung nữ thái giám. Mọi người đều kính cẩn gọi bà là dì Tương. Dì Tương cùng nhập cung với Nhã Quý phi, là nha hoàn hồi môn của bà, đương nhiên, cũng là thủ hạ thân tín.
Bởi thế nên thái giám chỉ mỉm cười, để bà đi qua mặc dù trời đã tối muộn.
Dì Tương đi ra khỏi viện, quan sát một lúc rồi đi về phía bên trái. Hoa cúc được các hoà thượng trong Hàn San Tự trồng đặc biệt cho khách nhân thưởng ngoạn. Những bông hoa nở rộ rực rỡ nhưng lại hiếm khi có người thưởng thức vào ban đêm. Những thái giám canh cửa không biết về điều đó, nhưng dì Tương thì biết rất rõ.
Dì Tương đi dọc con đường ngang qua khu hoa cúc. Bà hoàn toàn ngó lơ, tiến thẳng đến đình nghỉ bên cạnh. Dưới ánh trăng, một mỹ nhân đang ngồi trên ghế đá, chậm rãi rót một tách trà, từ từ thưởng thức. Dung nhan sắc sảo cùng đôi mắt trong veo như ngọc làm nàng trở nên đơn độc trong đêm.
Dì Tương trợn tròn mắt khó tin, phấn khích nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nhợt của Trữ Tuyết Yến. Như bị một cú đập mạnh giáng xuống đầu khiến bà không thể tin vào mắt mình. Dụi mắt, một lần nữa nhìn thật kĩ thiếu nữ trong đình nghỉ, kinh ngạc đến chết lặng.
Bà đã từng nhìn thấy đôi mắt ngọc bích ấy, dù gương mặt không giống nhau lắm nhưng cả hai đều rất đẹp. Gương mặt trước mắt bà quá nhợt nhạt khiến người khác không nhận ra vẻ đẹp ấy nếu chỉ nhìn phớt qua. Ánh mắt non nớt ấy cũng rất quen thuộc, gần như nhìn thấy lại người thiếu nữ xinh đẹp kiều mị năm xưa…
Môi dì Tương run lên, đôi mắt đỏ hoe đượm buồn. ‘Không, không thể là nàng ấy’ Dì Tương đã tận mắt chứng kiến nàng nhảy vào biển lửa. Ngọn lửa đốt cháy y phục, phản chiếu dung nhan xinh đẹp của nàng, dần dần bao trùm toàn thân…
"Dì Tương?" Trữ Tuyết Yến nhàn nhã đứng lên. Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trông có chút mờ ảo, đôi mắt long lanh ẩn chứa nụ cười. Nàng điềm tĩnh hoà nhã, dường như nàng chỉ tình cờ chạm mặt dì Tương chứ không nhét một mảnh giấy vào tay bà khi cùng Nhã Quý phi đi ngang người nàng. Mảnh giấy có lời nhắn nàng muốn gặp mặt dì Tương vào tối nay.
Dì Tương đi theo Nhã Quý phi vào trong hoàng cung khi bà được hoàng đế nạp làm phi tần. Nhã Quý phi cùng bà đã bí mật gặp riêng Minh phu nhân, muốn để bà ở lại hầu hạ Minh phu nhân, nhưng bị cự tuyệt. Trữ Tuyết Yến nguyên chủ không biết dì Tương là ai, nhưng nàng biết.
Trữ Tuyết Yến chân chính đã chết, linh hồn chiếm giữ hiện tại chính là Trữ Tử Anh. Nương của Trữ Tử Anh rất thành thạo về hoa cỏ, biết cách dùng hoa cỏ chế độc. Bà từng nói rằng độc dược vô hình cũng từ một số loại hoa cỏ tạo thành, mặc dù bà không đủ kiến thức chế tạo nhưng bà biết một người làm được, đó là dì Tương, một bậc thầy chế độc từ hoa cỏ.
Nếu có người như vậy trợ giúp Minh phu nhân, tranh đấu cùng độc dược sẽ không thành vấn đề với Minh phu nhân.
Minh phu nhân bị độc chết, nhưng thực tế, độc dược đó không khó phát hiện, miễn có chút nhận thức về độc dược sẽ dễ dàng nhận ra. Nhưng không may, Minh phu nhân lại khước từ thiện ý của Nhã Quý phi, khiến Trữ Tuyết Yến khá băng khoăng. Vào ngày hôm đó, dì Tương quỳ dưới chân Minh phu nhân, chứng tỏ mối quan hệ giữa dì Tương cùng Minh phu nhân không bình thường. Thế nên, nàng đã dùng thân phận nữ nhi của Minh phu nhân mời dì Tương đến đây.
Lúc này nàng đang rất cần trợ thủ. Nếu có một chuyên gia như dì Tương am hiểu độc dược bên cạnh, nàng không cần phải lo lắng bị Lăng phu nhân hạ độc, thậm chí còn có thể đánh trả. Có dì Tương giúp sức, nàng như được tiếp thêm dũng khí trả thù nên đánh liều hẹn gặp dì Tương.
Rốt cuộc, Dì Tương đã đến như nàng mong đợi.
"Người... người là nữ nhi của Minh phu nhân, Ngũ tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân?" Dì Tương rốt cuộc cũng kìm chế bản thân, bình ổn lại tâm trạng. Bà bước tới, quan sát Trữ Tuyết Yến từ trên xuống dưới, có chút phấn khích cùng bối rối. Lần trước đến phủ Hộ quốc tướng quân, bà chỉ nhìn thấy Minh phu nhân, không trông thấy Trữ Tuyết Yến.
"Ân, mời ngồi, dì Tương" Trữ Tuyết Yến mỉm cười nói, nhàn nhã ngồi xuống ghế đá, rót hai tách trà, đẩy tới một cái cho dì Tương.
"Ngũ tiểu thư, người tại sao muốn gặp ta?" Dì Tương không ngồi xuống, cảnh giác nhìn Trữ Tuyết Yến.
"Dì Tương trước đây muốn đi theo nương ta. Nếu có cơ hội, không biết liệu bây giờ dì Tương có muốn theo ta không." Thấy bà không ngồi xuống, Trữ Tuyết Yến cũng không mời nữa. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy tách trà, nâng đôi mắt ngấn nước lên, tuỳ tiện vén nhẹ sợi tóc xoã xuống qua sau tai, hỏi.
"Người muốn ta làm việc cho người?" Dì Tương sửng sờ, không ngờ Trữ Tuyết Yến thường ngày ôn nhu lại thẳng thừng như vậy.
"Ân, dì Tương. Nhu thế nào mới khiến dì rời khỏi Nhã Quý phi?" Trữ Tuyết Yến cười hỏi.
Mặc dù lúc đó nàng đã trốn nhưng vẫn nhìn thấy rõ dì Tương khóc lóc miễn cưỡng rời đi, bà thực sự muốn ở bên Minh phu nhân.
"Ta không thể rời khỏi Nhã Quý phi!" Dì Tương từ chối.
"Tại sao? Lúc trước không phải dì nguyện ý ở bên nương ta sao?" Trữ Tuyết Yến không ngạc nhiên lắm, dự liệu được dì Tương sẽ không dễ dàng giúp nàng.
"Đó chỉ là ý nguyện của ta. Minh phu nhân không muốn ta ở lại với nàng." Dì Tương buồn bã nói.
"Nương ta chết rồi, dì Tương, người muốn ta đi theo bà sao?" Trữ Tuyết Yến chỉ khẽ cười, thản nhiên như chuyện của người khác, nhưng trong mắt lại đầy hận ý. Minh phu nhân bị Lăng phu nhân tính kế, nhưng toàn bộ phủ Hộ quốc tướng quân không cho nàng một lời giải thích, chỉ trừng phạt một vài hạ nhân. Trữ Hiên hoàn toàn không để ý đến nàng!
“Nương người bị bệnh đã lâu rồi nên…” Sắc mặt dì Tương tái mét, một lúc sau, mới khó khăn đáp lời.
"Bà bị bệnh đã lâu? Dì Tương, người sai rồi. Bà bị đầu độc chết, mùi thơm nhẹ của hoa đào vẫn còn phảng phất quanh thi thể bà. Ngự y Dịch Vương gia đưa tới đã chẩn đoán trong tang lễ, nhưng chỉ có một vài hạ nhân bị trừng phạt. Không biết lúc nào sẽ tới lượt ta" Trữ Tuyết Yến mỉm cười, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, điềm tĩnh như thể nàng đang nói về sinh tử của người khác.
Dì Tương kinh hãi, đôi mắt bình tĩnh của bà đầy lửa giận. Bà không thể phớt lờ cái chết của Minh phu nhân cả Trữ Tuyết Yến.
"Dì Tương, phủ Hộ quốc tướng quân không phải là nơi yên bình cho mẫu tử ta. Nương đã quá lương thiện để rơi vào tình cảnh như vậy, nhưng ta không muốn lặng lẽ chết trong hậu viện của phủ Hộ quốc tướng quân." Một tia lãnh khốc lóe lên trong đôi mắt đen tuyền của Trữ Tuyết Yến, nàng cười lạnh.
Trữ Tuyết Yến không rõ lý do Minh phu nhân cự tuyệt một trợ thủ đắc lực như vậy. Bây giờ nàng chỉ muốn trả thù cho chính mình, Minh phu nhân cùng Trữ Tử Anh. Nàng sẽ không bao giờ để họ đạt được âm mưu một lần nào nữa. "Dì Tương, nếu người còn giữ ân tình với nương ta, xin hãy giúp ta"
Trữ Tuyết Yến đứng dậy, nhớ tới khoảnh khắc tuyệt vọng bị đè chặt xuống nước, bàn tay siết chặt, dù có thế nào, nàng cũng không từ bỏ. Đương nhiên, dì Tương sẽ không dễ dàng bị nàng thuyết phục. Bà là thủ hạ đắc lực của Nhã Quý phi, muốn bà làm việc cho Trữ Tuyết Yến không phải là chuyện dễ dàng. Dì Tương không phải là người bốc đồng, chắc hẳn bà cần thời gian thận trọng suy xét.
Nàng chỉ cần chờ đợi.
"Ngũ tiểu thư, người có chỗ nào không thoải mái không?" Dì Tương đứng bên ngoài đình cau mày trầm tư. Trữ Tuyết Yến vừa đi ngang qua, bà đột nhiên mở to mắt, nắm lấy tay Trữ Tuyết Yến, vội vàng hỏi.
"Dì Tương, sao vậy?" Trữ Tuyết Yến đứng yên, nhẹ giọng hỏi, nhưng nàng không một chút ngạc nhiên.
Dì Tương kéo Trữ Tuyết Yến lại gần, nhìn kĩ khuôn mặt nàng dưới ánh trăng, sau đó cầm tay nàng lên bắt mạch. Một lúc sau, bà run giọng hỏi: "Ngũ tiểu thư, có phải người luôn cảm thấy khó chịu không? Buổi tối thường xuyên cảm thấy buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, thỉnh thoảng còn đau vùng thượng vị?"
"Đúng vậy. Làm sao ta có thể ngủ ngon khi nghĩ về cái chết của nương?" Trữ Tuyết Yến tuỳ tiện nói, dường như không ngạc nhiên về tình trạng bất thường của mình.
"Người đang dùng thuốc?" Dì Tương tái mặt.
"Ân, ta vẫn luôn dùng. Lúc nương còn sống, người thường sai hạ nhân sắc thuốc cho ta. Bây giờ Thái phu nhân là người phụ trách chuyện đó." Trữ Tuyết Yến cười nói nhưng ánh mắt đầy lãnh khí: "Bất kể dược gì ta dùng, luôn có mùi thơm nhẹ của quế hoa. Dược liệu được trộn chung với nhau nên rất khó nhận ra, nhưng khứu giác ta lại khá nhạy bén!"
Trữ Tuyết Yến vừa dứt lời, dì Tương đã biết rõ loại dược gì được trộn chung vào. Bà nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngũ tiểu thư, đừng uống loại thuốc đó nữa. Cái đó... cái đó sẽ làm cho nữ tử không thể sanh con, dùng lâu sẽ vong mạng. Vừa rồi ta có chuẩn mạch cho người, nếu dùng nhiều, ta sợ người không thể..."
Thủ đoạn này chỉ xảy ra trong hậu viện tranh sủng của đám nữ nhân. Trữ Tuyết Yến vẫn còn là một hài tử, Lăng phu nhân lại ác độc đầu độc nàng. Trước đó, dì Tương vẫn còn do dự, nhưng vào lúc này, bà đã hạ quyết tâm.