Đích Nữ Hữu Độc

Chương 38: Để Nàng Biết Ai Là Chủ Tử Trong Phủ Hộ Quốc Tướng Quân




Lão Thái phu nhân lúc này đang ngủ trưa, nên bà không thể là người sai hạ nhân đến.

Lan Trữ đi ra ngoài, nhìn thấy một nha hoàn ăn vận đẹp đẽ đang đứng trong sân. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Lan Trữ cũng biết nàng là nha hoàn nhất đẳng. Nàng ta hất cằm lên, không kiên nhẫn nhìn Lan Trữ.

Nàng là nha hoàn nhất đẳng của Trữ Ngọc Linh, Hương Hồng. Nhị tiểu thư đã đến Hàn San Tự!

"Ngũ tiểu thư bị bệnh, hiện đang nghỉ ngơi. Có chuyện gì sao?" Lan Trữ nhàn nhạt hỏi.

Nha hoàn của Trữ Ngọc Linh có cùng tính khí với nàng ta. Trước mặt Trữ Ngọc Linh thì hèn nhát, sau lưng lại rất kiêu ngạo. Họ luôn bắt nạt những nha hoàn khác nhờ có Trữ Ngọc Linh chống lưng. Hai nha hoàn thiếp thân của Trữ Ngọc Linh còn ngạo mạn hơn.

"Nhị tiểu thư sắp tới, bảo Ngũ tiểu thư đến vấn an nàng ở đại môn tự miếu." Hương Hồng liếc nhìn Lan Trữ, khinh bỉ nói.

"Tiểu thư bị bệnh, không thể ra ngoài. Nhị tiểu thư có thể tự mình vào. Khi nào Ngũ tiểu thư bình phục sẽ đến thăm Nhị tiểu thư." Lan Trữ lịch sự từ chối. Nhị tiểu thư không phải trưởng bối mà cần hậu bối vấn an. Vả lại, xem chừng Nhị tiểu thư có dụng tâm kín đáo.

"Cái gì? Để tiểu thư chúng ta tự mình vào. Lan Trữ, sao ngươi dám!" Hương Hồng phát cáu. Trong phủ Hộ quốc tướng quân, mọi người đều phải kiêng dè Nhị tiểu thư, huống chi là Ngũ tiểu thư hèn nhát. Trước đây Hương Hồng luôn giúp Nhị tiểu thư ức hiếp Ngũ tiểu thư. Nàng cũng tham gia vào sự kiện cởi y phục của Trữ Tuyết Yến năm đó.

Trong tiềm thức, Hương Hồng lúc nào cũng xem thường Ngũ tiểu thư. Bây giờ nha hoàn của Trữ Tuyết Yến dám cản đường nàng. Nàng ngay lập tức bùng lên lửa giận!

"Nhị tỷ của ta không tự mình vào được, cần ta khiên nàng vào sao?" Cánh cửa mở ra, Trữ Tuyết Yến giữ tay Thanh Ngư bước ra ngoài, cười lạnh.

Nàng dùng lời nói châm biếm Trữ Ngọc Linh, điều này khiến Hương Hồng càng tức điên hơn. Hương Hồng hướng ánh mắt về phía Trữ Tuyết Yến định mắng. Đột nhiên Trữ Tuyết Yến ánh mắt âm lãnh nhìn thẳng Hương Hồng, khiến nàng run sợ.

Những lời chửi rủa của Hương Hồng bị chặn lại, nhất thời không dám thốt ra.

"Nhị tỷ liễu yếu đào tơ, nhưng ta hiện đang lâm bệnh, tổ mẫu thì lại đang ngủ trưa. Bảo tỷ ấy vào sân viện quét tước trước. Ta sẽ đến thăm người sau khi dùng thuốc." Trữ Tuyết Yến ánh mắt mờ mịt, nói xong liền trở lại phòng, không muốn nhiều lời với Hương Hồng.

Ý tứ của Ngũ tiểu thư là Nhị tiểu thư muốn Ngũ tiểu thư cùng Thái phu nhân đến đón nàng. Hương Hồng tức giận muốn nói gì đó, nhưng Lan Trữ nhìn cũng không nhìn, trực tiếp quay trở vào phòng, tiếp đó truyền đến tiếng cười trầm thấp của họ.

Không ai cho nàng mặt mũi, Hương Hồng uất ức tức giận bỏ đi.

Nàng sẽ bẩm báo lại với Nhị tiểu thư rằng phế vật Trữ Tuyết Yến dám mỉa mai nàng. Chẳng những không đến vấn an Nhị tiểu thư mà còn mặc kệ Hương Hồng. Nàng sẽ bảo Nhị tiểu thư trừng trị Trữ Tuyết Yến. Họ luôn mắng mỏ ức hiếp Trữ Tuyết Yến, không ngờ hôm nay Trữ Tuyết Yến lại dám khiêu khích Nhị tiểu thư.

Khi Hương Hồng rời đi, Trữ Tuyết Yến cũng không ở trong phòng. Sau khi uống xong chén thuốc, nàng cảm thấy khá hơn rất nhiều, thời tiết bên ngoài cũng rất đẹp, nàng đang nghĩ ra ngoài đi dạo một lát. Vào lúc này, đương nhiên, nàng sẽ không ở trong sân viện đợi Trữ Ngọc Linh đến. Nàng đã quyết định đi đến phía sau núi cùng hai tiểu nha hoàn, thời điểm này có rất nhiều người đang thưởng hoa.

Viện của Trữ Tuyết Yến so với viện nữ tử khác tương đối hẻo lánh, nằm cách xa khu nam giời. Nếu muốn lên sau núi, nàng phải băng qua sân viện của nam giới. Các Hoàng tử đều chọn sân viện tốt nhất, Trữ Tuyết Yến cũng phải đi qua họ.

Họ rời đi không lâu, Trữ Ngọc Linh đã vội vàng chạy đến viện của Trữ Tuyết Yến. Sau khi nghe những lời của Hương Hồng, nàng lửa giận bùng phát, lập tức tìm Trữ Tuyết Yến dạy cho nàng một bài học trước. ‘Đồ tiện nhân đó dám phản bác người của ta. Ta phải giết chết nàng ta’ Trữ Ngọc Linh thầm nghĩ.



Song khi nàng đến được viện của Trữ Tuyết Yến, lại được thông báo rằng nàng ta đã đi đến phía sau núi để thưởng hoa, càng làm nàng tức điên hơn. Không đến vấn an nàng, Trữ Tuyết Yến lại đến phía sau núi để thưởng hoa, nghĩ đến liền bừng bừng lửa giận.

Mặc kệ mọi thứ, Trữ Ngọc Linh đuổi theo sau Trữ Tuyết Yến với một đám hạ nhân. Đi được một lúc, Trữ Ngọc Linh nhìn thấy Trữ Tuyết Yến cùng hai nha hoàn đi theo phía sau nàng. Nàng đưa mắt liếc nhìn hai bà tử, lập tức hai người họ chạy đến chỗ Trữ Tuyết Yến, chặn đường đi.

"Ngũ tiểu thư, thỉnh người dừng bước" Một bà tử dang rộng hai tay, hống hách nói.

Đám hạ nhân của Trữ Ngọc Linh đều khinh thường Trữ Tuyết Yến, luôn theo lệnh của Trữ Ngọc Linh đánh đập, giày vò Trữ Tuyết Yến đến chết.

"Nhị tỷ, tỷ không ở sân viện an bài trước mà lại đến đây gặp muội, có chuyện gì sao?" Trữ Tuyết Yến dừng bước, quay đầu lại nhìn khuôn mặt đầy hậm hực của Trữ Ngọc Linh, cười nhàn nhạt hỏi.

Câu hỏi rất bình thường, nhưng Trữ Ngọc Linh lại nghĩ đó là một lời khiêu khích. Vừa rồi, nàng đã phái người thông tri cho Trữ Tuyết Yến việc nàng sẽ đến, lệnh nàng ta ra đón nàng. Nhưng Trữ Tuyết Yến lại không đến còn dám phản bác, giờ lại giả vờ vô tội. Trữ Ngọc Linh không nói không rằng, bước tới, giơ tay định tát vào mặt Trữ Tuyết Yến.

Trữ Tuyết Yến đã dự liệu được, quay đầu né tránh, bắt lấy tay Trữ Ngọc Linh, khó hiểu hỏi: "Nhị tỷ, sao vừa mới tới mà tỷ đã tức giận như vậy? Tổ mẫu bảo chúng ta đến tự miếu tĩnh tâm, tự kỷ luật. Tỷ đừng tức giận, nếu có chuyện gì, tỷ hãy nói với muội."

Tĩnh tâm, tự kỷ luật? Lão Thái phu nhân muốn nàng ở đây tu tĩnh lại tính khí của mình. Trữ Ngọc Linh càng tức điên, gạt tay Trữ Tuyết Yến ra, to tiếng nói: "Các ngươi tới, dạy cho nàng ta một bài học. Để nàng biết ai là chủ nhân trong phủ Hộ quốc tướng quân."

Đám hạ nhân của Trữ Ngọc Linh đã quá quen thuộc với tình cảnh này. Hai bà tử cười lớn, lao vào Trữ Tuyết Yến.

Thanh Ngư cùng Lan Trữ định tiến lên ngăn cản, nhưng bị Trữ Tuyết Yến giữ lại.

Trữ Tuyết Yến bước tới, nhìn chằm chằm vào hai tên điêu nô: "Bất luận thế nào ta cũng là chủ tử. Ai dám động vào ta?"

Ánh mắt sắc bén của nàng rơi vào hai bà tử. Hai người run rẩy không dám tiến lên, vô thức nhìn về phía Trữ Ngọc Linh.

Thấy hai bà tử bị Trữ Tuyết Yến doạ cho hoảng sợ, Trữ Ngọc Linh cảm thấy mất hết mặt mũi, lập tức hét vào mặt hai người: "Dạy cho ả tiện nhân đó một bài học. Ta sẽ lãnh mọi hậu quả."

Hiện tại Trữ Ngọc Linh đã bị Trữ Tuyết Yến làm cho phát điên, bất chấp tất cả. Nàng đã quên mất rằng đây không phải là hậu viện của phủ Hộ quốc tướng quân. Một nha hoàn nhận thức được rằng có gì đó không đúng. Nhìn thấy ngày càng nhiều người vây quanh họ, nàng kéo tay áo của Trữ Ngọc Linh.

"Tiểu thư, Tiểu thư..."

"Buông ta ra, trước đây cũng từng làm rồi, không vấn đề gì. Đánh nàng, đánh chết tiểu tiện nhân này." Trữ Ngọc Linh thực sự nổi điên, gạt phăng nha hoàn đó ra. Thấy hai bà tử không dám tiến lên, nàng đành tự mình xông tới, giơ tay lên tát Trữ Tuyết Yến. Trữ Tuyết Yến lùi về sau một bước, né tránh cái tát của Trữ Ngọc Linh.

"Nhị tỷ, chúng ta không thể nói chuyện được sao?"

Trữ Ngọc Linh không đánh được Trữ Tuyết Yến, tức điên lao vào đẩy ngã nàng. Lan Trữ vội đi tới đỡ lấy Trữ Tuyết Yến, tránh để nàng ngã xuống đất. Nhưng lại bị Trữ Ngọc Linh đánh tới, đứng không vững, đập vào lưng Trữ Tuyết Yến. Thanh Ngư cũng vươn tay giúp Trữ Tuyết Yến đứng vững.



Một nhóm người hỗn loạn, thu hút chú ý của đám người tứ phía vây xem.

"Nhị tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân đích thực hống hách!" Giọng nói lạnh lùng từ phía sau Trữ Ngọc Linh truyền đến đầy lửa giận.

Đám đông quay lại, nhìn thấy một nhóm thanh niên quý tộc đang chậm rãi bước tới, đi đầu là Tam Hoàng tử.

Nhìn Trữ Ngọc Linh vẻ mặt dữ tợn, lời nói thô tục, Tam hoàng tử vô cùng chán ghét. Một nữ tử như vậy làm sao có thể trở thành Chính phi của hắn? Hắn không dám tưởng tượng nếu hắn nạp tiểu thiếp, nàng sẽ làm chuyện khủng khiếp gì...Từng nghĩ nàng xinh đẹp tao nhã, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.

Ánh mắt chuyển từ Trữ Ngọc Linh sang Trữ Tuyết Yến. Tuy trông xanh xao gầy yếu nhưng lại có khí chất của một khuê nữ. Cho dù bị thất thế nhưng vẫn rất thanh tao. Chính phi của hắn nên là mẫu người như vậy.

Những thanh niên quý tộc khác cũng khinh thường nhìn Trữ Ngọc Linh. Họ không ngờ rằng Nhị tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân từng có thanh danh tốt lại là một nữ tử đanh đá như vậy. Ai lấy phải nàng sẽ rước phải một phiền phức lớn. Giờ nàng đã nhẫn tâm với thân muội muội mình như vậy, sau này nàng càng tàn nhẫn hơn với thê thiếp của tướng công mình.

Phủ Hộ quốc tướng quân giáo dưỡng nàng như vậy sao?

Trữ Ngọc Linh sửng sốt, lập tức phản ứng lại. Nàng run rẩy, không thể đứng vững. Sao không ai báo cho nàng biết Tam Hoàng tử đang ở đây. Vừa rồi nàng chửi mắng Trữ Tuyết Yến nên không phát hiện ra rằng cả Tam hoàng tử lẫn một số thanh niên quý tộc đều tới đây.

‘Ta... ta nên làm gì?’ Trữ Ngọc Linh thầm nghĩ. Nàng phải duy trì vẻ tao nhã của mình. Nhưng trong tình huống này nàng phải làm như thế nào?

"Tam hoàng tử, tiểu nữ..."

"Trữ Nhị tiểu thư, người thật uy phong, đích thị là một tỷ tỷ. Trữ Ngũ tiểu thư làm người tức giận sao? Nàng đã làm chuyện gì sai sao? Nếu đã vậy, Ngũ tiểu thư nên tạ lỗi với Nhị tiểu thư, đúng không?" Một giọng nói vang lên từ phía sau của Tam Hoàng tử.

Ánh mắt Trữ Tuyết Yến rơi vào dung mạo phong tình vạn chủng mê hoặc hơn cả nữ tử. Thấy Trữ Tuyết Yến nhìn sang, hắn cố ý nháy mắt với nàng.

Mặc dù nàng chưa bao giờ nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của hắn, nhưng đã từng nghe nói. Nam nhân tuyệt sắc này là Văn Hiên, hài nhi của Mẫn Quận vương.

"Ta, ta quá tức giận. Ngũ muội... ngũ muội đánh một nha hoàn... cho nên, ta có chút tức giận." Trữ Ngọc Linh không biết nàng nên nói gì. Nhìn khí sắc của Tam hoàng tử, nàng gần như muốn khóc. Nàng chỉ muốn dạy cho Trữ Tuyết Yến một bài học. Làm sao lại liên can đến nhiều thứ như vậy.

Mọi người có mặt đều thấy rõ tình cảnh vừa rồi. Tất cả đều biết nàng đang bịa đặt, càng xem thường nàng hơn. Thậm chí một số thiếu nữ còn bật cười, họ đến đây vì muốn trở thành hoàng tử phi hoặc thế thử phi. Trữ Ngọc Linh là địch thủ, đương nhiên, họ phải dìm nàng xuống.

"Trữ Ngũ tiểu thư yếu đuối gần như có thể bị gió thổi bay. Nàng có thể đánh một nha hoàn sao? Ta không nghe lầm đó chứ?"

"Nghe nói Ngũ tiểu thư đã ở tự miếu một thời gian, chưa bao giờ đánh hay mắng hạ nhân. Thế nào mà Nhị tiểu thư vừa đến lại phát hiện nàng đánh hạ nhân, chủ trì công đạo vậy? Ngũ tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân có vẻ như còn không bằng một nha hoàn."

"Ta nói sai sao? Nhị tiểu thư định tự tay đánh chết Ngũ tiểu thư ..."

Tất cả mọi người đều châm chọc Trữ Ngọc Linh.