Đích Nữ Hữu Độc
Sau khi rơi xuống nước lần trước, Trữ Tử Anh đã bị Hạ Vũ Hàng lạnh nhạt hơn nửa năm. Sau đó nàng lẻn vào Hạ phủ, quỳ xuống trước mặt Hạ Vũ Hàng suốt ba canh giờ với y phục phong phanh. Nàng ngất đi sau đó nên Hạ Vũ Hàng miễn cưỡng tha thứ cho nàng, hắn đã cảnh báo nàng không được gây chuyện với nữ tử đó.
Nhìn phản ứng của Hạ Vũ Hàng, Trữ Tử Anh biết nữ tử đó rất đặc biệt đối với hắn, nhưng nữ tử đó là ai?
Trữ Tử Nghiên lưỡng lự.
Vì Trữ Tuyết Yến đã nói giúp nàng trước đó nên Trữ Tử Nghiên có hảo cảm với nàng. Nàng hơi cau mày khi nghe Trữ Tuyết Yến nói, nghĩ rằng nó có lý. Song, nàng vẫn không thể quyết định. Chủ đích của việc Trữ Tử Nghiên đến Hàn San Tự với Trữ Tuyết Yến là để tô điểm thanh danh của nàng. Nàng muốn thiên hạ biết mình là một hiếu tử. Nàng hoàn toàn không nhận thức về chuyện tang lễ biến thành hôn lễ trước đó.
Nàng cần phải bài thoát khỏi vụ bê bối của phủ Hộ quốc tướng quân.
Sẽ không khôn ngoan khi Trữ Tử Nghiên hồi gia vào lúc này. Thấy nữ tử đó vẻ mặt ủy khuất vò chiếc khăn tay, Trữ Tử Nghiên ghét cay ghét đắng không thể bình tĩnh nổi.
"Đại tỷ tỷ, nếu tỷ không quay lại..." Trữ Tuyết Yến khẽ liếc nhìn Trần Hạc Tường, ngụ ý không nói ra chỉ hơi nhếch môi lên. Rõ ràng Trần Hạc Tường là một người rất tham vọng. Nếu Trữ Tử Nghiên thực sự ở lại Hàn San Tự một tháng, thật khó để đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
"Ngũ muội yêu quý của tỷ, hãy thay tỷ thắp nén hương cho nhị nương. Tỷ có một số việc cần xử lý trong phủ nên cần phải hồi phủ gấp." Trữ Tử Nghiên nói. Mặc dù danh tiếng rất quan trọng, nhưng nàng quyết định đối phó với Trần Hạc Tường trước. Không gì quan trọng hơn Hạ Vũ Hàng. Trữ Tử Nghiên vừa mới trừ khử được Trữ Tử Anh. Không ngờ lại xuất hiện một Trần Hạc Tường.
Trữ Tử Nghiên còn chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi vì đã giết chết Trữ Tử Anh, huống chi là nữ nhân này.
"Ân, Đại tỷ. Nương chúng ta sẽ không trách tỷ đâu, nhất là trong tình huống như thế này. Tỷ có thể hồi phủ ngay." Trữ Tuyết Yến rũ mắt cười. Đôi mắt nàng rơi vào bàn tay đang được băng bó cẩn thận của Trữ Tử Nghiên. Vết thương bên trong vải băng chính là vết cắn của Trữ Tuyết Yến. Vết cắn chứa đựng tất cả nỗi oan ức, hận thù và đau khổ của nàng. Dường như, vết thương rất nặng, Trữ Tử Nghiên đã cố gắng bảo dưỡng bàn tay trong suốt thời gian qua.
Dù nó làm nàng bị thương tồn nghiêm trọng, vậy thì sao? Vết thương rồi cũng sẽ sớm lành, nhưng còn tan nát tâm can?
Để hai độc nữ gặp nhau là chủ đích của nàng khi dẫn dụ Trữ Tử Nghiên đến Hàn San Tự. Hai nữ nhân độc ác đạo đức giả này đều tụ tập ở Hạ phủ, Hạ Vũ Hàng sẽ không bao giờ có được sự bình yên nữa. Điều mà Hạ Vũ Hàng xem trọng nhất là đứng nhất bảng trong khoa cử khảo thí vào xuân kỳ tới, đạt được một chức quan thượng phẩm, sẽ bị nàng phá hủy từng cái một...
Nỗi hận thù của cả nàng và Trữ Tuyết Yến, nàng sẽ buộc bọn họ phải trả giá cho tất cả...
Trở lại phòng, Trữ Tuyết Yến ngồi một lúc lâu mới thoát ra được tâm trạng u ám. Nàng nghĩ thân phận Ngũ tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân có thể thuận lợi cho nàng hơn...
"Tiểu thư, người có muốn nghỉ ngơi không?" Lan Trữ hỏi khi nàng bước vào với một tách trà nóng. Nàng thấy Trữ Tuyết Yến vẫn giữ nguyên tư thế mà nàng đã thấy trước khi rời đi. Ngẫm nghĩ một chút, nàng đặt câu hỏi.
Trữ Tuyết Yến quay lại nhìn Lan Trữ, hít sâu một hơi. Đôi mắt lạnh lùng trong sáng của nàng xoay chuyển cảm xúc, nàng đi thẳng vào vấn đề với ngôn từ làm người khác sửng sốt, "Lan Trữ, nói cho ta tất cả những gì ngươi biết, ta sẽ báo thù cho cái chết của tiểu thư ngươi."
Những lời nói đột ngột truyền đến khiến khuôn mặt của Lan trữ trở nên trắng bệch, không thể tránh khỏi run rẩy. Nàng kinh ngạc nhìn Trữ Tuyết Yến với đôi mắt hoảng sợ, "Tiểu... tiểu thư..."
Cánh môi mỏng manh của nàng bị cắn không còn huyết sắc! Đôi mắt của nàng tối sầm lại!
Mặc dù trong lòng Trữ Tuyết Yến rất kích động, nhưng nàng chỉ nhìn chằm chằm Lan Trữ đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nói từng chữ, "Đúng vậy, ta muốn biết chân tướng cái chết của Trữ Tử Anh."
Trữ Tuyết Yến muốn Lan Trữ, nhưng nếu nàng đã không còn trung thành thì không cần thiết phải giữ lại. Người mà Trữ Tuyết Yến cần là một Lan Trữ toàn tâm toàn ý với tiền thân Trữ Tuyết Yến. Nàng chưa bao giờ có ý định sẽ nói với Lan Trữ tất cả những chuyện kỳ lạ về mình. Những gì khủng khiếp nàng đã trải qua! Nàng trọng sinh trong thân thể của một nữ tử khác, ngay cả bản thân nàng cũng không thể tin rằng nó thực sự xảy ra, huống chi là Lan Trữ. Do đó, nàng phải dùng những phương sách hữu hiệu hơn để đánh thẳng vào tâm tư của Lan Trữ.
“Ngũ tiểu thư đáng kính, tiểu thư của nô tì… là… là do tự nàng ấy…” Lan Trữ mở to mắt nghiến răng nói.
"Ta biết ngươi không dám nói sự thật. Vậy thì hãy giữ bí mật đó mãi mãi, đừng bao giờ cố trả thù cho cái chết của nàng ấy! Hãy để sự thật luôn là sự thật!" Trữ Tuyết Yến lạnh lùng ngắt lời Lan Trữ. Đôi mắt nàng sáng suốt và tĩnh lặng, chứa đầy bóng tối cuộn trào, gần như có thể nuốt chửng người khác.
Nhìn vào đôi mắt ấy, Lan Trữ có chút xót xa. Nàng bật khóc vì tất cả những hận thù và nỗi buồn sâu thẳm trong lòng. Nàng khuỵu xuống, dập đầu ba lần với Trữ Tuyết Yến. Sau đó, ngẩng đầu lên nhìn Trữ Tuyết Yến nói, "Ngũ tiểu thư, thỉnh người báo thù cho tiểu thư của nô tì. Nàng ... nàng... đã bị sát hại bởi Đại tiểu thư và Đại phu nhân.”
Lan Trữ nghẹn ngào kéo váy của Trữ Tuyết Yến khi vừa dứt lời.
Vào khoảnh khắc vừa nãy, Lan Trữ có một cảm giác không thể lý giải được bị thuyết phục tin tưởng vào Ngũ tiểu thư. Nàng có trực giác vị Ngũ tiểu thư mỏng manh này nhất định có thể trả thù cho tiểu thư của nàng. Lan Trữ nhìn vào đôi mắt hắc ngọc của Ngũ tiểu thư giống hệt đôi mắt của Trữ Tử Anh, hạ quyết tâm sẽ làm mọi thứ để đền đáp lại Ngũ tiểu thư, chỉ cần Trữ Tuyết Yến báo được thù.
"Đứng lên đi." Trữ Tuyết Yến đưa tay về phía Lan Trữ. Nàng thấy Lan Trữ rưng rưng nước mắt, thì thầm hỏi: "Ngươi đã ở đâu vào ngày tiểu thư của ngươi bị dìm chết?"
"Tiểu thư của nô tì sắp thành hôn, nô tì sợ người trong tướng phủ sẽ không xem trọng chuyện này. Vậy nên nô tì đến gặp người phụ trách để hỏi về đồ cưới. Họ nói mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhưng đột nhiên họ lại bảo vẫn chưa đầy đủ, kêu nô tì kiểm tra. Nô tì biết không ai quan tâm đến tiểu thư của nô tì trong phủ, nô tì lo lắng về chuyện đó nên tự mình đi kiểm tra. Nhưng nô tì không ngờ chuyện đó ... chuyện đó ... ".
Lan Trữ không nói nên lời vì những giọt nước mắt làm tắt nghẹn.
Khi nàng quay lại, tiểu thư của nàng và Hương Nhi đã biến mất. Nàng không tìm thấy một ai trong viện. Bà tử của sân viện cũng tình cờ giải quyết sự vụ ở bên ngoài. Lan Trữ lo lắng tìm kiếm họ khắp nơi, nhưng nàng vẫn không thấy một ai sau khi liên tục tìm kiếm suốt đêm. Cuối cùng, có người bảo nàng rằng nàng nên đi xem liệu Trữ Tử Anh có rơi xuống ao sen hay không. Sau đó, một nô dịch biết bơi đã xác thực rằng cả tiểu thư nàng và Hương Nhi đều bị chết đuối dưới đó.
Làm sao tiểu thư nàng lại có thể tự kết liễu bằng cách chết đuối?
Ngày mai là đại hôn của Trữ Tử Anh, nhưng hỉ phục mà nàng đã thêu hơn nửa năm lại bị ném hỗn loạn trên mặt đất. Tất cả đều chứng minh rằng tiểu thư của nàng đã bị sát hại. Trong phủ Hộ quốc tướng quân, Đại phu nhân là người duy nhất có thể làm được chuyện này. Ngoại trừ bà ta, không ai có thể đuổi tất cả những hạ nhân trong viện của họ đi, chỉ để lại một mình tiểu thư và Hương Nhi.
Vả lại, từ những vết bầm tím trên khuôn mặt tiểu thư có thể nhận ra rằng có người đã đánh nàng. Thế mà tất cả những nha hoàn lại nói dối trắng trợn rằng những người bị chết đuối đều sẽ trông giống như vậy. Hơn nữa, Lan Trữ vẫn chưa kịp nói gì thêm thì tiểu thư của nàng đã được đưa vào quan tài. Nàng chỉ kịp nhìn thấy tiểu thư của mình một lần trước khi quan tài được đóng nắp.
Trọng yếu nhất, người nên ngồi trên kiệu hoa phải là tiểu thư nàng, song thay vào đó lại là Đại tiểu thư. Làm nàng ngạc nhiên tột độ đó là, mọi người đều nói Đại tiểu thư và Hạ Vũ Hàng đã được hứa hôn từ nhỏ, không ai biết tân nương phải là Trữ Tử Anh. Người có thể cải biên mọi thứ, đổi trắng thay đen, phá hoại hôn lễ của tiểu thư nàng không thể là ai khác ngoài Lăng phu nhân và Đại tiểu thư.
Lan Trữ bị kích động muốn gây náo loạn hôn lễ. Nhưng đích thực nàng chỉ là một nha hoàn gần như còn thoi thóp. Làm sao nàng có thể trả thù được cho tiểu thư? Nếu nàng thật đến phá hoại hôn lễ, nàng sẽ chết trước khi bước vào được đại sảnh. Nếu nàng chết, ai sẽ đi tìm chân tướng cái chết của tiểu thư nàng.
"Vậy nên ngươi tới chỗ ta để trả thù cho Trữ Tử Anh. Ngươi không nghĩ rằng ta quá nhu nhược, không có khả năng sao?" Trữ Tử Nghiên hỏi sau khi nghe Lan Trữ nói. Nàng tận lực không thể hiện ra sự oán hận của mình.
"Lúc đó, nô tì không biết phải làm gì. Nhưng hiện tại, nô tì tin rằng người có thể tìm ra cách." Lan Trữ nói dứt khoát, nhìn vào Trữ Tuyết Yến. Ngay từ khi trở thành nha hoàn của Trữ Tuyết Yến, nàng biết rằng mình đã không theo nhầm người. Nữ tử trước mặt nàng hoàn toàn không bất tài vì người có thể cứu nàng thoát khỏi Đại tiểu thư, trừng phạt bọn họ không chút do dự.
Người đã làm những việc như vậy không thể là kẻ bất tài, hèn nhát.
"Lan Trữ, nếu ngươi muốn báo thù cho cái chết của Trữ Tử Anh, ngươi nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của ta.” Trữ Tuyết Yến nở nụ cười lạnh lẽo, nói: "Ngươi biết ta đang ở đâu, hiện tại ta không thể đối đầu với Lăng phu nhân hay Trữ Tử Nghiên. Nhưng ta sẽ bắt họ phải trả giá từng bước một, ngươi có bằng lòng theo ta không?"
Trữ Tuyết Yến hiện có rất ít thủ hạ, đặc biệt là thủ hạ trung thành. Nếu nàng chỉ có Thanh Ngư và Hàn ma ma thì không đủ. Lan Trữ luôn là nha hoàn thân cận và trung thành nhất với nàng, vậy nên nàng hy vọng Lan Trữ vẫn như vậy.
"Chỉ cần nô tì có thể báo thù cho tiểu thư, bất kể phải đợi bao lâu, nô tì cũng sẽ đợi." Đôi mắt của Lan Trữ sáng rực. Nàng vừa lau nước mắt vừa nghiến răng nói. Nàng thường mơ thấy khuôn mặt đẫm máu của tiểu thư. Họ chẳng những thay đổi hôn lễ mà còn giết chết nàng. Lan Trữ quyết tâm phải trả thù cho cái chết của tiểu thư.
"Lan Trữ, ngươi có tin vào hồn ma không?" Trữ Tuyết Yến khẽ hỏi.
"Hồn ma? Nô tì tin có hồn ma. Nô tì tin rằng tiểu thư của nô tì đang dõi theo chúng ta trên thiên đường, nhìn xem nô tì làm thế nào bắt những ác nhân đó phải trả giá." Lan Trữ căm thù nói.
Ma quỷ? Trữ Tuyết Yến rũ mắt xuống, khẽ cười. Không ai hiểu rõ hơn nàng, nàng chính là một ác quỷ đã đau khổ chết. Nàng là người đã hồi sinh từ địa ngục đẫm máu!
Kể từ ngày nàng được trọng sinh, Trữ Tuyết Yến đã biết rõ, nàng đến đây để báo thù.
Nước chảy vào mũi, nàng cảm nhận được huyết dịch trào ra từ khí quan của mình, ngực đau như bị nứt ra. Nàng vùng vẫy một lần, rồi hai lần, dùng hết sức lực của mình. Nhưng nàng bị ấn xuống bởi người mà nàng đã liếc nhìn rõ ràng. Nước chảy tràn vào, khuôn mặt dịu dàng thân quen ấy lại trở nên xa lạ và đáng sợ, giống như một con quỷ ăn thịt người.
Vùng vẫy đến cực điểm, nàng không cảm thấy gì khác ngoài đau đớn tột cùng. Trữ Tuyết Yến bật người ngồi thẳng dậy trong bóng tối. Nàng đặt tay lên ngực, thở gấp. Nàng nhìn thấy máu, sợ hãi gắng sức mở mắt ra. Đôi mắt nàng nhìn lên bầu trời một cách vô hồn, máu nổi lên trước mặt nàng.