Đích Nữ Hữu Độc

Chương 22: Bí Mật, Mối Liên Kết Giữa Tiền Thế Kim Sanh




Khi đám người quay lại, họ thấy Trữ Hiên mặt mày xám xịt và một thái giám lớn tuổi đang đứng phía sau.

Sau khi đánh giá Trữ Tuyết Yến, vị thái giám tươi cười rạng rỡ quay sang Trữ Hiên, nói: "Hầu tước, Đại phu nhân của ngài thật sự rất đáng khâm phục. Hành quyết một hạ nhân, sau đó chuyển thi thể đến cho nữ nhi Nhị phu nhân như một cách thể hiện quyền uy. Không ngờ chỉ là một hạ nô lại dám la hét và quát mắng chủ nhân trong phủ! Thật là khiến cho lão thân được mở rộng tầm mắt!"

Lời nói của hắn rất thẳng thắn và không chừa cho Trữ Hiên một chút thể hiện nào.

Nghe thái giám tổng quản của Dịch vương gia châm chọc, sắc mặt của Trữ Hiên từ xanh sang tím, và cuối cùng đen lại. Không thể trút giận lên người vị thái giám, hắn phát tiết lên đầu bà tử để thay thế. Hắn đến gần, không nói một lời đá thẳng bà xuống đất. Bà tử ho ra máu, bị thương nặng đến mức không thể đứng dậy. "Đồ tiện nô! Sao ngươi dám ức hiếp chủ tử!"

Nhờ những chuyện xảy ra trước đó, tấu chương cáo buộc hắn đã chất đống trên long án của Hoàng đế. Nếu có thêm tin đồn Lăng phu nhân bắt nạt một nữ tử yếu đuối và những hạ nhân trong phủ đệ hành xử như chủ nhân, hắn sẽ bị buộc tội quản giáo gia phong không nghiêm và dung túng cho độc thê. Thậm chí còn có thể bị bới móc chuyện của những năm về trước, gọi hắn là nam nhân sủng ái tiểu thiếp hơn thê tử! Điều đó sẽ gây ra phiền phức lớn cho hắn!

Mấy ngày nay, hắn đã không thể ngẩng đầu lên trước văn võ bá quan khi vụ việc một lễ thành hôn được tổ chức thay vì một tang lễ bị bại lộ. Hắn không cho phép tin đồn bắt nạt này bị lan truyền vào thời điểm như thế này! Hơn nữa, vị thái giám này còn là người tổng quản nội vụ của Dịch Vương gia quyền uy. Hắn không có gan để đắc tội cặp chủ tớ này. Ở trong sảnh tang lễ trước đó, Dịch Vương gia đã biết về cái chết bị đầu độc của Minh phu nhân.

Hắn phải tuyệt đối che giấu chuyện bắt nạt này!

Thầm ra quyết định, hắn nhìn bà tử nằm trên mặt đất, người mà không biết rằng giờ tử của bà đã đến. Lạnh lùng nói: "Lôi ả tiện nô này đi, đánh 30 đại bản vì tội phát điên ức hiếp chủ tử!"

Làm sao một nữ hầu lớn tuổi chịu được 30 đại bản. Mặc kệ vết máu chảy xuống khóe miệng, bà hoảng hốt lập tức nhìn lên. "Hầu gia, đó là Đại phu nhân ..."

"Đại phu nhân ra lệnh cho ngươi đánh chết nha hoàn đã hãm hại Nhị phu nhân và báo cáo lại với Ngũ tiểu thư. Nhưng ngươi đã tự cho mình thông minh, mang xác đến trước Minh Sương Viên. Ngươi đang thực thi mệnh lệnh của ai?! Sao ngươi dám tự ý hành động! Người tới, lôi bà ta đi! " Với một cái vẫy tay của Trữ Hiên, hai hạ nhân bước tới và kéo bà tử đi.

Những hạ nhân khác lập tức giải tán ngay khi thấy tai hoạ sắp ập tới!

Song, họ cũng hiểu rằng Thanh Thuỵ đã bị đánh chết vì hãm hại Nhị phu nhân và Đại phu nhân là người muốn đem thi thể của nàng đặt ở đây. Khi họ nghĩ về điều đó, rõ ràng cả hai việc đều là chủ ý của Đại phu nhân...

Trữ Tuyết Yến lặng lẽ đứng ở một bên, cúi đầu che giấu sự giễu cợt trong mắt. Đúng như dự đoán, hắn đang bảo hộ Lăng phu nhân. Mặc dù không thể tiết lộ Thanh Thuỵ đã hãm hại Minh phu nhân như thế nào, nhưng hắn đã vạch rõ vai trò của Lăng phu nhân trong chuyện này chỉ bằng một vài ngôn từ. Lăng phu nhân chỉ đơn thuần là trả thù cho Minh phu nhân và tình huống hiện tại là hậu quả của việc bà tử tự hành động theo ý mình.

Vị thái giám lớn tuổi đang mỉm cười nhìn Trữ Tuyết Yến nhưng con ngươi của hắn lại nhuốm chút âm trầm. Theo một mức độ ẩn ý sâu xa, hắn nói, "Đây là Ngũ tiểu thư trong gia quyến của ngài. Quả như mong đợi, nàng đúng là ôn nhuận như ngọc."

"Ngài khách sáo rồi, Lệnh công công. Đây thực sự là nữ nhi của tại hạ," Trữ Hiên nói. Sau đó hắn lúng túng chuyển chủ đề, hỏi, "Yến Nhi, con có còn bài vị định danh nào của nương không?" Thật là xấu hổ khi chuyện như thế này xảy ra và bị thuộc hạ của Dịch Vương gia bắt gặp tại trận.

"Con có một cái. Phụ thân chờ một chút, con đi lấy ngay." Trữ Tuyết Yến gật đầu. Nàng quay lại và phân phó Thanh Ngư đi lấy bài vị trong sân viện của họ.

Bài vị định danh là bài vị đi kèm theo với đống tế phẩm được gửi đến bởi các gia quyến đến bái tế. Các bài vị được quấn quanh bằng mảnh vải trắng thuần với tên của người chết được viết trên đó. Chúng thường được thiết kế với nhiều hoạ tiết như một hình thức tôn trọng gia quyến của người đã khuất.

Tất nhiên, phủ Hộ quốc tướng quân cũng chuẩn bị một số ít bài vị để dùng khi cần.

Nhưng Trữ Tuyết Yến là người duy nhất trong phủ đệ này thật lòng cố gắng làm bài vị cho Minh phu nhân.

Chẳng mấy chốc, bài vị đã đến tay Trữ Hiên. Bài vị bằng trúc được quấn bằng một tấm vải trắng. Vô luận là tuyển chọn vật liệu hay đường kim mũi chỉ đều rất phức tạp. Thoạt nhìn đã có thể thấy rõ rằng người làm ra chiếc bài vị này đã dồn hết tâm huyết và linh hồn vào đó. Bút pháp khắc danh tự của Minh phu nhân thanh mảnh nhưng phi thường xinh đẹp.



"Làm tốt lắm!" Lệnh công công gật đầu hài lòng và vẻ mặt u ám của hắn mờ đi một chút. Hắn liếc nhìn Hàn ma ma đang bồn chồn phía sau, quay người sải bước lớn rời đi.

Trữ Hiên không đi theo. Hắn nhíu mày, không vui hỏi Trữ Tuyết Yến, "Sao không ai ở đại môn nhận tế phẩm của Dịch Vương gia?"

Nếu trước đó hắn biết rằng Dịch vương phủ sẽ gửi tế phẩm đến, hắn chắc chắn sẽ cử hạ nhân đến đại môn nhận đồ tế. Các tế phẩm cũng sẽ không bị nghiêng đổ trong một khắc hỗn loạn và tấm bài vị trên đó cũng sẽ không bị rơi xuống bùn lầy, làm bẩn tấm vải trắng của nó. Vị thái giám tổng quản đó cũng sẽ không khó chịu.

Tuyệt vọng trong việc tìm một bài vị được chế tác phức tạp để xoa dịu lửa giận của Lệnh công công, Trữ Hiên đã đưa hắn đến Minh Sương Viên trong một khắc hoảng loạn. Không ngờ lại gặp một cảnh tượng như vậy.

"Khi một nữ hầu lớn tuổi đến để chuyển lời nhắn của người, con đã bảo bà ấy thông tri với người rằng tế phẩm của Dịch Vương gia đang được đưa đến đây và nhắc người phái hạ nhân đến đại môn nhận chúng", Trữ Tuyết Yến bình thản đáp lời.

Sau khi suy xét, Trữ Hiên nhận ra rằng nữ hầu lớn tuổi trước đó phục vụ trong viện của Lăng phu nhân. Lúc này đây, bà ta chắc hẳn đang báo cáo lại với Lăng phu nhân mà không để tâm gì đến hắn. Sao bà ta dám phớt lờ hắn chỉ để nịnh hót với Lăng phu nhân.

‘Vậy ra đây chính là cách mà Lăng phu nhân cai quản hạ nhân của nàng.’ Một tia lửa giận thoáng qua trên khuôn mặt hắn.

Hắn kết thúc cuộc trò chuyện, hất tay áo rời đi. Hắn đi về hướng Minh Vân Viên của Lăng phu nhân...

Trữ Tuyết Yến thầm tự giễu khi nhìn hắn rời đi mà không thèm để ý đến nàng. Người phụ thân vô dụng này quả thực là một người không ra gì. Hắn không thể nói gì về việc Lăng phu nhân đánh chết hạ nhân, vứt xác trước cửa viện của nàng, thậm chí còn ép nàng phải chịu đựng trong im lặng. May thay, nàng đã nghĩ ra một biện pháp để đối phó.

Nếu hắn điều tra, hắn sẽ tìm ra Lăng phu nhân chính là căn nguyên dẫn đến sự đáng xấu hổ của hắn ngày hôm nay.

Trữ Hiên sẽ không khiển trách Lăng phu nhân chỉ vì một nữ nhi không được yêu thích bị bắt nạt. Thế nhưng nếu thanh danh của hắn với thân phận là một quan tước trong triều và uy danh của tướng phủ bị đe dọa ...

Những người đến để gửi tế phẩm trong tang lễ không chỉ có người của phủ đệ!

Lăng phu nhân đã quá tập trung vào việc chế phục Trữ Tuyết Yến mà quên rằng việc giữ bí mật sẽ rất khó nếu có quá nhiều người biết. Bà ta đang tự hủy hoại chính thanh danh của tướng phủ!

Trữ Tuyết Yến chắc rằng một chuỗi các sự việc đã khiến cho Trữ Hiên cực kỳ nhức đầu. Tâm trạng của hắn còn tệ hơn sau những chuyện hỗn loạn xảy ra ban nãy. Dù tin tưởng Lăng phu nhân đến mức nào đi nữa, thì sự thật đã bày ra trước mắt hắn. Lần này, sẽ không có kết cục tốt đẹp nào dành cho Lăng phu nhân.

Mọi thứ diễn ra đúng như dự đoán. Buổi tối, Hàn ma ma đã quay trở lại, tường thuật lại về sự hỗn loạn trong Minh Vân Viên và cuộc tranh cãi giữa Trữ Hiên và Lăng phu nhân. Trữ Hiên phẫn nộ đến mức đập vỡ một bình sứ, tức giận bỏ đến sân viện của Mã di nương. Lăng phu nhân gây náo loạn và khóc thảm thiết trong viện của mình. Bà buồn bực đến nỗi không chịu ăn tối.

"Tiểu thư, Đại phu nhân vẫn đang quấy khóc trong Minh Vân Viên. Nô tì nghe nói bà ta đã đập phá rất nhiều thứ", Hàn ma ma nhỏ giọng nói.

"Vậy sao? Hiện tại bà ta vẫn đang khóc?" Trữ Tuyết Yến cười khúc khích. Nàng cởi ngoại y ra và bước vào phòng ngủ. Thanh Ngư đã ở bên trong pha sẵn nước nóng cho nàng.

‘Lăng phu nhân, ta sợ rằng bà thậm chí sẽ không thể rơi một giọt lệ nào trong tương lai.’

Mặc dù nàng đang cười nhạt, nhưng mạc danh kỳ diệu Hàn ma ma đã phát hiện ra một chút lạnh lùng nham hiểm ...

Trữ Tuyết Yến là người duy nhất ở trong phòng ngủ. Hơi nước bốc lên từ nước nóng dần dần tràn ngập căn phòng, khiến làn da của nàng trông khiết bạch như tuyết và đôi đồng tử đen như mực của nàng trông càng tối hơn.

Đứng trước gương đồng, nàng kéo tay áo trung y xuống và quay sang một bên. Nàng có thể thấy rõ một điểm nổi bật trên đôi vai nhợt nhạt của mình trong hình ảnh phản chiếu. Theo bản năng, nàng che nó lại bằng bàn tay đẹp đẽ của mình. Nhìn chằm chằm vào mắt mình trong gương, nàng thấy một chút lạnh lùng và trầm ngâm phản chiếu trong đó. Nàng không ngờ rằng mình sẽ gặp lại "hoa văn" này sau khi trọng sinh thành Trữ Tuyết Yến!



Khi nàng vẫn còn là Trữ Tử Anh, nương nàng đã nhiều lần cảnh cáo rằng không bao giờ được để lộ ấn ký đó. Vì lẽ đó nàng luôn tự mình tắm rửa. Ngay cả nha hoàn thiếp thân của nàng, Hương Nhi, cũng không biết về nó. Giờ đây, nàng đang nhìn thấy một ấn ký tương đồng trên thân thể của một người không có bất kỳ mối liên hệ nào với tiền thân của nàng.

"Sao điều này lại xảy ra? Làm thế nào điều này lại có thể xảy ra ..."

Cùng một vị trí, cùng một hoa văn. Nàng vô thức đưa tay ra để che nó lại. Như thể nàng có thể che giấu mọi thứ bằng cách làm như vậy.

Một nỗi sợ hãi khác thường và cảm giác lo lắng ập đến nàng. Mất một lúc lâu, nàng vẫn không thể làm dịu đi nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.

Đây hẳn là bí mật của Trữ Tuyết Yến, cũng như của nàng. Nàng nghĩ rằng tiền thân của mình đã mang bí mật vô pháp giải khai này đến âm ty địa phủ, nhưng bí mật này vẫn còn trên cơ thể nàng ở kiếp này. Làm sao nàng có thể không cảm thấy sợ hãi?

Nàng sẽ không bao giờ quên được nương đã hoảng sợ như thế nào khi nói về ấn ký đó trong tiền kiếp. Nỗi sợ hãi đó là điều mà nương không thể che giấu được.

Dường như mọi thứ đã được định sẵn. Trong kiếp trước, Lăng phu nhân đã đàn áp và dìm chết nàng trong ao sen. Trong kiếp này, Trữ Tuyết Yến khóc đến chết trong linh đường. Sau khi trọng sinh thành Trữ Tuyết Yến, nàng khám phá ra được bí mật này.

Mọi thứ chỉ ra rằng sự việc này không hề đơn giản!

Nàng hạ tay xuống, dung nhan non nớt, ôn nhu của nàng đã lấy lại vẻ lạnh lùng. Nàng biết mình nên làm gì bây giờ. Trước khi đi sâu vào nguyên căn của vấn đề, nàng sẽ bảo vệ bí mật này...

"Tiểu thư, nước còn ấm không? Có muốn nô tì cho thêm nước vào không?" Giọng của Thanh Ngư phát ra từ bên ngoài phòng ngủ của nàng.

"Không sao. Nhiệt độ vừa phải," Trữ Tuyết Yến nhẹ nhàng đáp lại. Nàng quay người, bước vào trong bồn tắm. Nhiệt lượng của dòng nước ấm thông qua tứ chi toả vào bên trong người nàng, cho nàng cảm giác như được hồi sinh. Tuy nhiên, nàng vẫn cảm thấy không thoải mái ngay cả khi nàng đang nhìn trưng trưng vào mặt nước. Cảm giác bị dìm chết ngày hôm đó bỗng trở nên sinh động trong tâm trí nàng.

Dòng máu đỏ tươi, cảm giác nghẹt thở khủng khiếp đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, vùng vẫy trong vô vọng, hai tay đè nàng xuống nước!

Nàng đưa tay ôm ngực theo bản năng. Sắc mặt trở nên trắng bệch và mồ hôi lạnh đọng trên vầng trán trắng trẻo của nàng. Dù vậy, nàng vẫn cố sức ngồi thẳng người bên trong bồn tắm. Nàng nghiến răng, không phát ra âm thanh. Môi bị nàng cắn vốn dĩ có màu trắng nhưng sau đó đã bắt đầu rướm máu.

Sau khi bị dìm chết, nàng bắt đầu sợ nước. Nàng có thể cảm nhận được cảm giác nghẹt thở đến chết mặc dù chỉ đang bước vào bên trong làn nước trong bồn tắm.

Nàng không muốn đây sẽ trở thành nhược điểm của mình, nàng phải vượt qua nó. Dựa vào thành bồn tắm, nàng cố sức để lờ đi làn nước đang bao bọc quanh cơ thể và bề mặt gợn sóng của nó. Sau vẻ mặt đau đớn thống khổ, nàng từ từ lấy lại bình tĩnh. Bây giờ nàng là Trữ Tuyết Yến, không phải Trữ Tử Anh bị dìm chết nữa.

Nàng bây giờ đang tắm, không phải bị đè ở dưới ao sen ...

Sau một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh từ trong phòng ngủ, Thanh Ngư bất an hỏi: "Hàn ma ma, sao Tiểu thư còn chưa ra ngoài? Chúng ta có nên vào nhìn một cái không?"

"Không sao đâu. Từ trước đến nay tiểu thư luôn thích tự mình tắm rửa. Có lẽ hôm nay người đã kiệt sức rồi. Đợi một lúc nữa đi. Không quá muộn để hỏi người nếu người chưa ra ngoài!" Hàn ma ma thở dài. Khi nghĩ đến việc tiểu thư của mình đã mất đi chỗ dựa khi còn nhỏ như vậy, vành mắt bà không khỏi đỏ lên.

" Mấy ngày nay tiểu thư hẳn là đã vất vả rồi..."

P/s: Trữ Hiên được gọi là Hầu gia hay Hầu tước là vì cấp bậc trong triều của Trữ Hiên là Hầu tước. Gồm có 5 cấp phong hào: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Quan nhất phẩm, nhị phẩm… đều có phong hào tước của mình. (không giải thích sợ mn lại lộn)