Đích Nữ Hữu Độc
Trữ Tuyết Yến chống người đứng dậy và chỉnh trang lại y phục trước khi bước ra hướng tới sảnh tang lễ.
Khi nàng đã phải diễn kịch thì cũng nên diễn nó cho đến cùng. Những quý nhân xung quanh đều không phải là người bình thường. Nếu nàng sơ suất mắc sai lầm, nàng sẽ tự chuốc lấy phiền phức cho chính mình ...
"Ngũ muội muội của ta! Cuối cùng thì muội cũng xuất hiện rồi!"
Trữ Lăng Vân không nhịn được chế giễu Trữ Tuyết Yến sau khi nhìn thấy nàng. Đây là câu nói đầu tiên trong ngày mà Trữ Lăng Vân nói với muội muội của mình.
Mặc dù là nữ nhi của di nương nhưng dung mạo mỹ lệ của nàng khiến nàng tin rằng mình không hề thua kém đám tỷ muội trong phủ!
Đám tỷ muội chỉ may mắn là được chui ra từ trong bụng của Đại phu nhân. Còn nàng không đủ may nên mới có một tiểu thiếp là thân mẫu của mình. Nàng được sanh ra như vậy đã hạ thấp đáng kể địa vị của mình.
Trữ Tử Nghiên và muội muội nàng (TTN) là nữ nhi của Lăng phu nhân – Đại phu nhân của phủ Hộ quốc tướng quân. Lăng phu nhân có thể trừ khử nàng dễ dàng như bóp chết một con kiến. Đó là nguyên do tại sao nàng không dám trả đũa.
Thay vào đó, nàng trút giận hết lên Trữ Tuyết Yến. Nàng thường xuyên đồng loã với Nhị tiểu thư, Trữ Ngọc Linh, ức hiếp Trữ Tuyết Yến. Nàng tự cho rằng mình cao quý hơn Trữ Tuyết Yến nhiều.
Nàng đã kìm nén lửa giận rất lâu sau khi bị bắt phải canh giữ linh cữu trong khi Trữ Tuyết Yến đi nghỉ ngơi. Siết chặt khăn tay, nàng cay nghiệt trách mắng Trữ Tuyết Yến khi nhìn thấy nàng.
“Tứ tỷ tỷ, tỷ có thể rời đi nếu như không muốn canh giữ,” Trữ Tuyết Yến thờ ơ nói khi nàng quỳ xuống một lần nữa. Nàng không muốn bận tâm đến Trữ Lăng Vân, người luôn bận rộn liếm đế giày của Lăng phu nhân.
"Rời đi? Dĩ nhiên ta muốn! Nếu tiện mẫu của ngươi không chết, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị buộc phải canh giữ sao?!" Trữ Lăng Vân hung hăng đáp trả.
Nàng đã quỳ từ sáng sớm nay, mệt mỏi đến mức suýt ngã quỵ.
Hiện tại, tâm trạng nàng vô cùng kém. Hơn nữa, nàng chưa bao giờ có bất kỳ sự kính trọng nào dành cho Minh phu nhân. Nàng còn bị bắt phải canh giữ linh cữu cho người nữ nhân này!
Những suy nghĩ này khiến Trữ Lăng Vân càng thêm nổi điên.
Sắc mặt Trữ Tuyết Yến sa sầm lại sau khi nghe Trữ Lăng Vân nói xấu Minh phu nhân, lạnh lùng cất tiếng, "Tứ tỷ tỷ, tỷ có dám lặp lại những lời vừa nói trước mặt tổ mẫu không?"
‘Lặp lại những lời vừa nói trước mặt lão Thái phu nhân?’
‘Chẳng phải là đang tự đào mồ chôn mình sao?’
Trữ Lăng Vân đã chú ý đến sự bảo hộ của lão Thái phu nhân với Trữ Tuyết Yến hôm nay. Mặc dù nàng không biết tại sao hôm nay lão Thái phu nhân lại thể hiện sự xem trọng đối với Trữ Tuyết Yến; nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc để khiêu khích nàng ta. Trước đó, nàng đã sợ hãi đứng nhìn số phận của những người hạ nhân vừa rồi.
"Ý ngươi là gì? Ngươi đang cố ý chỉ trích ta?" Luôn xem Trữ Tuyết Yến như một bao cỏ, Trữ Lăng Vân ngay lập tức điên tiết lên sau khi nghe những lời nói của nàng. Không kiềm chế được cảm xúc, nàng hét lên: "Ai cho phép ngươi ăn nói kiểu đó? Sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy!"
"Tứ tỷ, tỷ đang chống đối lại muội hay lão Thái phu nhân?" Trữ Tuyết Yến lạnh nhạt hỏi, với ánh nhìn không lay động.
Nàng ngẩng đầu nhìn Trữ Lăng Vân. Đôi đồng tử của nàng băng lãnh và thâm sâu khó dò như hai hồ nước sâu thẫm. Nó khiến người khác phải rùng mình khi nhìn vào.
Trữ Lăng Vân sắp nổi cơn thịnh nộ, nhưng bắt gặp sự lạnh lùng và ánh mắt khó dò của Trữ Tuyết Yến. Nàng mở miệng một lúc lâu nhưng không thể phát ra được bất cứ lời nào.
Tuy thế, nàng nhanh chóng cảm thấy phẫn uất và trừng mắt nhìn Trữ Tuyết Yến. Sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, nàng đứng dậy với sự giúp đỡ của nha hoàn, đi nghỉ ngơi ở phòng bên.
Đây chính xác là những gì Trữ Tuyết Yến muốn. Nếu Trữ Lăng Vân quanh quẩn ở đây, hành động tiếp theo của Trữ Tuyết Yến có lẽ sẽ thu hút sự chú ý của nàng.
Sự kiện tiếp sau đây sẽ là bước trọng đại nhất trong việc đòi lại công bằng cho Minh phu nhân. Nàng chỉ có thể kỳ vọng vị quý nhân đó sẽ có địa vị và thanh danh đủ cao để khiến Trữ Hiên không dám phản bác lại.
Cân nhắc thời gian, giờ nên là lúc vị quý nhân đến đây nếu muốn bái tế Minh phu nhân. Một vị quý nhân như thế sẽ không ở lâu trong phủ Hộ quốc tướng quân vì việc viếng thăm này.
Cô cầm chiếc tách bên cạnh, đổ thứ thuốc bột mà Thanh Ngư đã mang về vào trong trà.
Trà tỏa ra một hương thơm thoang thoảng. Nó không phải là một mùi quá nồng nặc nhưng đủ để khiến những người có khứu giác nhạy bén cảnh giác khi họ bước vào.
Sau khi hớp một nửa tách trà, nàng nghiêng người sang một bên và yên tĩnh đợi.
Thanh Ngư chạy vào từ tiền sảnh. Khi thấy không có ai bên trong sảnh tang lễ, nàng đi đến bên Trữ Tuyết Yến và thì thầm vào tai nàng: "Tiểu thư, Hầu gia đang trên đường tới đây. Nô tì chạy đến đây sau khi thấy ngài ấy đi từ xa. Họ không thấy nô tì."
"Ừm. Đừng chạy lung tung nữa, quỳ ở đây đi."
Kìm nén cơn đau nhói đang đột ngột dâng lên trong người, Trữ Tuyết Yến mở mắt ra và chỉ về phía sau nàng nói.
Thuốc phát huy tác dụng gần như ngay lập tức. Nàng hầu như không mất nhiều thời gian để cảm nhận được hiệu quả của nó.
"Tuân lệnh. Cho nô tì uống một ngụm nước trước đã."
Thanh Ngư mệt lử với lấy tách trà ngay chân của Trữ Tuyết Yến nhưng nhanh chóng đã bị nàng bắt lấy tay và ngăn lại. "Nước này ngươi không uống được. Quỳ xuống trước đi đã!"
“Tiểu thư…” Thanh Ngư ngạc nhiên nhìn Trữ Tuyết Yến. Khi nàng nhận thấy đôi môi của chủ tử mình nhợt nhạt đến mức gần như vô sắc, nàng chấn kinh.
Nàng quỳ xuống bên cạnh và đỡ lấy cánh tay Trữ Tuyết Yến, hoảng hốt hỏi: "Người sao vậy, tiểu thư? Người bị bệnh sao? Nô tì hiện tại đi tìm lão Thái phu nhân nhờ ngài tìm cách gọi Đại phu cho người."
Không đời nào Trữ Tuyết Yến lại cho phép nàng đi tìm lão Thái phu nhân. Điều đó sẽ khiến nỗ lực uống hết cốc "thuốc" đó của nàng (TTY) trở nên vô ích.
Nàng nắm chặt tay áo Thanh Ngư "Ngươi không cần phải đi tìm tổ mẫu. Không sao đâu. Ta nghỉ ngơi một lát sẽ không sao. Chắc là bệnh cũ tái phát thôi, không có gì to tát đâu; nghỉ ngơi một chút sẽ không sao."
"Người chắc không sao chứ, tiểu thư? Bệnh của người đã lâu rồi không tái phát, tại sao nó lại phác tác vào lúc này? Chúng ta phải làm sao đây?"
Vẻ mặt của Thanh Ngư biến sắc trầm trọng sau khi nghe nói rằng là bệnh cũ của Trữ Tuyết Yến tái phát.
Trước đây, Nhị phu nhân luôn tìm cách lấy cho Trữ Tuyết Yến vài viên dược hoàn. Bây giờ bà đã đi rồi, họ biết phải tìm dược hoàn cho Trữ Tuyết Yến ở đâu?
Một tia âm lãnh lướt qua con ngươi của Trữ Tuyết Yến. Đủ xác thực, Lăng phu nhân đã đầu độc nàng!
Chẳng trách thể trạng của nàng kém đến mức chết ngay sau khi khóc thảm thiết trước linh cữu của thân mẫu mình.
"Bệnh cũ? Bệnh cũ gì? Một nữ tử trẻ tuổi có thể mắc bệnh cũ gì chứ?"
Một tiếng gầm đột ngột phát ra từ cửa!