Nha hoàn gọi là Thu Nhạn, là đại nha hoàn điền trang, địa vị tuy rằng không bằng được Trương Lan, nhưng cũng có mấy phần mặt mũi. Đêm trừ tịch để Thu Nhạn đến đưa cơm, là chuyện những năm trước chưa từng có, chắc là vì Trương Lan muốn ngăn miệng mọi người, nên có vẻ đối với đối với tiểu thư Tương gia bị bệnh liệt giường cực kỳ quan tâm, chăm sóc.
Thu Nhạn đem giỏ thức ăn để xuống đồng thời cũng nhanh chóng đánh giá gian nhà, đây là lần đầu tiên tới gian nhà của Tương Nguyễn, chỉ thấy trong gian phòng nhỏ hẹp tràn ngập một loại không khí cũ nát mục nát, mái hiên dột nước thậm chí có đã có dấu vết nước mưa ngấm vào tường bên trong, chăn trên giường cũng cực kỳ đơn bạc, không cần nói, đồ đạc trong nhà cũng đều vô cùng tàn tạ. Ở trong gian phòng ẩm ướt âm u như thế này , thân thể không suy yếu mới là kỳ quái. Cái nhìn này nhìn lại có chỗ nào giống khuê phòng của tiểu thư, ngay cả phòng của nô tài hạ đẳng nhất ở điền trang..., chỉ sợ cũng không đến nỗi khó coi như vậy.
Thu Nhạn ở đại trạch viện trầm ngâm đã lâu, trong lòng biết rõ Trương Lan
tuy rằng tham tài hà khắc, nếu không có lệnh của bề trên, cũng không dám đối xử với một vị tiểu thư như thế. Nếu là ý của chủ tử, Thu Nhạn tự nhiên cũng sẽ không nhúng tay.
"Ngươi tên là Thu Nhạn." Người trên giường mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn, nhưng dẫn theo một loại cảm xúc kì quái.
Thu Nhạn ngẩng đầu lên, cười nói: "Chính là nô tỳ."
Bạch Chỉ cùng Liên Kiều một bảo vệ bên người Tương Nguyễn, chăm chú nhìn Thu Nhạn, ở trong điền trang này, ngoại trừ chủ tớ ba người các nàng, tất cả đều là người bụng dạ khó lường.
Tương Nguyễn mỉm cười : "Tối nay là đêm trừ tịch, Thu Nhạn tỷ tỷ mặc xiêm y vui mừng, mặc thật là đẹp mắt."
Lời này có chút kỳ quái, Thu Nhạn không tìm được manh mối, vẫn cười nói: "Đều là thẩm thẩm dặn dò làm, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, bàn về đẹp đẽ , tiểu thư thực sự là nói đùa."
Tương Nguyễn khe khẽ thở dài: "Lan thẩm thẩm thật là có tâm, điền trang từ trên xuống dưới đều có đồ mới sao?"
Thanh âm nàng mềm nhẹ, Thu Nhạn theo bản năng muốn gật đầu , đột nhiên phản ứng lại, điền trang từ trên xuống dưới đều may đồ mới, nhưng lọt vào trước mắt chủ tớ ba người, lời này vô luận như thế nào đều là không nói ra được . Đang muốn lấp liếm cho qua, lại nghe Tương Nguyễn nhẹ nhàng nói: "Hai nha hoàn bên cạnh ta tay chân vụng về, mặc quần áo ngày thường cũng không vui bằng Thu Nhạn tỷ tỷ. Có câu nói Thu Nhạn tỷ tỷ nói sai rồi, ta nói có chỗ không phải , Thu Nhạn tỷ tỷ tuy nói là hạ nhân, ngày trôi qua so với ta càng thư thái, càng vinh quang hơn."
Lời nói quá mức sắc bén, giọng điệu chủ nhân dịu dàng hoàn toàn không phù hợp, Thu Nhạn không có lý do gì dĩ nhiên cảm thấy gấp gáp. Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn người trên giường, ánh nến tối tăm, trên giường mặt nữ hài tử tiếp nhận trà nóng Bạch Chỉ đưa tới, hơi nước trà bay lên lượn lờ che khuất nửa gương mặt nàng, vẻ mặt nhìn không rõ lắm, chỉ thật lông mi dài buông xuống vẽ ra một đường cong duyên dáng, càng thêm yêu diễm lạ kỳ.
Tương Nguyễn mỉm cười: "Thu Nhạn tỷ tỷ có thể diện như vậy ngày sau đến tuổi, tất nhiên có thể thả gả cho nhà môn đăng họ đối, nhà Nhị công tử con Mã viên ngoại ngoại thành cũng không tệ, Mã nhị công tử đã có mười hai phòng di nương, Thu Nhạn tỷ gả vào sẽ làm Thập Tam di nương a."
Thu Nhạn ngẩn ra, gang bàn chân lạnh buốt, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng xám, cắn môi trợn mắt nhìn Tương Nguyễn, một câu cũng không nói được.
Tương Nguyễn cũng không gấp, chỉ đem nước trà ấm để sát vào bên mép bàn, suy nghĩ đắn đo.
Một lát, Thu Nhạn mới lấy hết dũng khí, ưỡn ngực nói: "Nô tỳ không biết tiểu thư đang nói cái gì." Nửa câu đầu nói khẳng khái, đến nửa câu sau không biết tại sao lại chột dạ.
"Chim khôn chọn cây mà đậu, người thường đi chỗ cao, nước chảy về nơi thấp, chuyện Thu Nhạn tỷ làm cũng là nhân chi thường tình. Không cần thẹn thùng." Nàng bật cười: "Đây là chuyện tốt, nếu như có một ngày Thu Nhạn trở thành Thập Tam di nương, muội tất nhiên sẽ đưa đến một phần tặng lễ. Thu Nhạn tỷ có thể diện như vậy, muội nghĩ phần thể diện Thu Nhạn tỷ thông minh sẽ kiếm được."
Thu Nhạn đứng tại chỗ, từ từ nắm chặt song quyền. Tương Nguyễn xoa xoa mi tâm: "Chỉ một hồi đã buồn ngủ, thân thể muội còn chưa tốt lên, không thể tự mình đi chỗ Lan thẩm nói câu tân niên phúc khí, làm phiền Thu Nhạn tỷ quay về nói giúp muội không phải." Dứt lời liền dặn Bạch Chỉ: "Còn không mau đi tiễn Thu Nhạn tỷ."
Đây là hạ lệnh đuổi khách, Thu Nhạn trong lúc nhất thời cũng không chú ý, tự nhiên hy vọng có thể lập tức rời đi khỏi gian nhà ngột ngạt này, liền hoang mang gật đầu, không thấy khi đến mơ hồ biểu lộ cảm giác ưu việt.
Chờ Bạch Chỉ cùng Thu Nhạn đi tới cạnh cửa , Tương Nguyễn lại mở miệng nói: "Đúng rồi, Thu Nhạn tỷ, trước đã nói đến xiêm y cho hai nha hoàn, đã là tân niên, muội cũng muốn nhìn có chút hào hứng, xin Thu Nhạn tỷ nghĩ biện pháp, làm cho các nàng nhìn qua vui mừng một chút."
Thu Nhạn cắn môi: "Tiểu thư chẳng phải là gây khó ta sao."
"Thu Nhạn tỷ là người thông minh, " Tương Nguyễn cắt ngang lời của nàng:
"Bằng không làm sao làm Thập Tam di nương được?"
Thu Nhạn mặt vừa liếc mấy phần, giọng căm hận nói: "Vâng."
Chờ Bạch Chỉ đem Thu Nhạn đưa đi, Liên Kiều mới hỏi: "Tiểu thư mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Thu Nhạn thế nào lại liên quan đến Mã viên ngoại nhà Nhị công tử?"
"Nàng cùng Mã nhị công tử đã bí mật tư tình tư lâu, bây giờ chính là mật
bên trong điều dầu thời điểm." Tương Nguyễn nói.
Mấy năm sau việc Thu Nhạn tư tình với Mã nhị công tử bị người bắt gặp, vạch trần gian tình Mã nhị công tử chẳng những lông tóc không tổn hại, Thu Nhạn lại bị người dìm lồng heo, sau khi bị dìm lồng heo Thu Nhạn bị dằn vặt nhất thời thần trí không rõ, luôn miệng nói mình là Thập tam di nương của Mã nhị công tử. Nói vậy tình cảm rất sâu đậm, Mã nhị công tử chính là chỗ dựa của nàng. Chỉ là Thu Nhạn cuối cùng không có mệnh làm Dì Thập Tam nương, Tương Nguyễn tự nhiên cũng sẽ không đem chuyện này nói ra.
Liên Kiều bỗng nhiên tỉnh ngộ à: "Chẳng trách nàng bị doạ như vậy, phi, thực sự là hạng người bì ổi, còn không biết liêm sỉ!" Dù sao cũng chỉ là tiểu thư mười mấy tuổi , ngay lập tức sẽ đỏ mặt: "Chỉ là tiểu thư, người làm sao mà biết những việc này ?"
Liên Kiều trong lòng nghi hoặc, không chỉ có vậy, nàng còn phát hiện ra hôm nay Tương Nguyễn quả thực như thay đổi thành một người khác, mọi hôm nàng nhẫn nhục chịu đựng hôm nay lại dĩ nhiên uy hiếp Thu Nhạn, thậm chí khi nói tới những việc ô uế này, vẻ mặt không có một chút thất thường, phảng phất đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.
Tương Nguyễn bình thường cơ hội ra cửa so với nàng cùng Bạch Chỉ còn ít
hơn, quanh năm suốt tháng ở trong sân, nào có cơ hội gặp phải những chuyện này. Liên Kiều trong lòng nghi hoặc , Tương Nguyễn không có trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói: "Liên Kiều, ngươi nghĩ cả đời ở lại đây sao?"
"Tự nhiên không muốn." Liên Kiều tính tình ngay thẳng mạnh mẽ, không hề nghĩ ngợi. "Tiểu thư không cần lo lắng, đương nhiên chúng ta sẽ không ở điền trang này ngây ngốc cả đời, qua mấy ngày nữa lão gia sẽ đến đón tiểu thư ."
Tương Nguyễn nở nụ cười, tới đón nàng là lúc nào, nàng rõ hơn ai hết. Nàngkhông kiên trì đợi được đến khi đó, cũng không muốn.
"Hà tất phải thế, Thu Nhạn chẳng mấy chốc sẽ đưa chúng ta hồi kinh."
Liên Kiều sững sờ, theo bản năng nhìn Tương Nguyễn, đã thấy nữ hài tử lại từ từ đánh cái tú khí ngáp, sống mũi thẳng tắp dưới, môi mân côi hồng trơn bóng, cong lên một độ cong nhất định.