Edit: Voi còi
Đan dược cấp tám này, tỷ lệ thành công rất nhỏ, càng không có ai có thể biết chính xác thời gian thành công.
Tự nhiên Long Vương cũng biết đạo lý này, thế nhưng lão chính là rất nóng vội.
“Tiểu nha đầu kia...”
“Cũng thật bình thường, nghe nói gần đây lại rất thành thật, thật nghe lời...”
Bạch Sử vội vàng trả lời.
“Hừ, bổn vương biết nó nhất định biết tung tích của tiểu hồ ly, nhưng nó lại không nói...”
Cố tình, lão cũng không thể đem bé thế nào...
Lão muốn nhẫn nại một chút, chờ đan dược luyện thành, tiểu nha đầu này cũng có thể tùy ý...
Nếu như nó vẫn cố chấp như cũ, lão cũng không để ý đối áp dụng chút thủ đoạn nào với bé đâu.
“Đúng rồi, Hắc Sử đâu?”
“Hắn rất ít đi ra, vẫn luôn ở trong viện...”
Bạch Sử muốn nói cả ngày hắn cùng nữ nhân kia ở cùng nhau, khiến cho hắn xem đều có chút thèm.
Tuy rằng biết Long Vương đề phòng với hắn ta, tuy là địa vị giống nhau, chính mình so với hắn cũng bận rộn hơn.
“Gọi hắn ta đến đây một chuyến...”
Thần sắc Long Vương biến đổi, phân phó nói.
Uất Trì Tà Dịch rất nhanh chạy tới, Long Vương nhìn hắn, thấy hắn vẫn như cũ như ngày thường:
“Hắc Sử, hiện tại ngươi có nhớ được tiểu hồ ly?”
Nghe vấn đề như thế, Uất Trì Tà Dịch biết Long Vương vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ.
Bỗng nhiên lão ta hỏi mình chuyện tiểu hồ ly, như vậy chứng minh...
Nói không chừng, rất nhanh lão sẽ nghĩ đến Tiểu Hoan Hoan...
Mà Tiểu Hoan Hoan...
Nếu như bị lão mang đến, ai biết sẽ phát sinh cái gì.
“Long Vương, cái này...”
Uất Trì Tà Dịch làm ra dáng vẻ nỗ lực suy nghĩ, Long Vương vừa thấy trong lòng liền hạ xuống --
Xem ra không sai, hắn vẫn không nhớ lại như cũ.
“Nha đầu chết tiệt kia, thế nhưng không nói cho bổn vương... Bổn vương biết nó nhất định biết tung tích của tiểu hồ ly...”
Long Vương hung hăng nói, Uất Trì Tà Dịch gục đầu xuống, cũng không nói cái gì.
“Nó ở chỗ ngươi, Hắc Sử, ngươi có thời gian cũng hỏi nó một chút, nói không chừng nó không cẩn thận liền nói ra...”
Long Vương tính toán như ý, Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, đây là không có khả năng xuất hiện.
Chăng qua, hắn cũng sẽ không nói cho Long Vương.
“Đúng rồi, gọi nữ nhân của ngươi đi tới đây một chuyến...”
Vừa rồi lời nói nhắc nhở Long Vương, đều nói nữ nhân cùng tiểu hài tử tương đối có cùng ngôn ngữ, có lẽ...
Nghĩ tới khả năng này, Long Vương có chút kích động, lão lưu nữ nhân kia lại, cũng không chỉ là vì cùng Uất Trì Tà Dịch khanh khanh ta ta (ân ái).
Trong lòng Uất Trì Tà Dịch đã hiểu rõ, nhưng mà ở trước mặt nữ nhân, hắn vẫn luôn giả dạng tốt lắm.
Mà nữ nhân kia cũng biết mình mới là cây cỏ cứu mạng duy nhất của nàng, chắc là sẽ không quá mức vụng về mới đúng.
Cho nên, hắn thật yên tâm --
“Gần đây Hắc Sử đối với ngươi được không?”
Đem nữ nhân gọi qua, xem mặt nàng hồng nhuận, biết nàng gần đây qua không tệ, trong lòng Long Vương rất vừa lòng.
“Hồi Long Vương, đối với ta rất tốt...”
Nữ nhân cung kính nói, ánh mắt Long Vương tối sầm lại, người cũng đã đi tới, đến bên người nữ nhân kia đứng lại, một tay nâng cằm của nàng lên, lúc này vừa thấy như vậy, cùng Đông Phương Ngữ Hinh càng thêm tương tự:
“Ngươi trôi qua thật sự không tệ, nhưng đừng quên ai đưa cho ngươi sinh mệnh...”
Là Long Vương...
Nhưng làm hại nàng như thế, cũng là Long Vương...
Nữ nhân rất muốn nói, nhưng nàng không thể nói...