Hắn thực hận không thể tự mình giết chết bọn họ, nhưng...
Nữ nhân kia, sẽ không đồng ý.
Nghĩ đến nữ nhân cố chấp kia, hắn vô lực gục đầu xuống, làm thế nào mới có thể ngăn cản nàng báo thù? Làm Thế nào mới có thể ngăn cản nàng không cần tự mình dày vò bản thân?
Hoặc là nói, làm thế nào mới có thể khiến nàng mang theo Hoan Hoan rời đi nơi thị phi này đây?
Thiếu đảo chủ Thiên Thương đảo hắn Luôn luôn là người không có gì là làm không được, lần đầu tiên khó xử nhíu mày.
Hắn không biết nên làm như thế nào, hoặc là nói, cho tới bây giờ hắn luôn tránh xa nữ nhân nên hiển nhiên đối với phương diện này nửa điểm kinh nghiệm cũng không có.
Này, thật sự là một cái việc lớn a.
...
Ban ngày giao phong, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không có chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Tuy rằng Đông Phương Ngữ Phượng bị thương nặng, nhưng... Một ít miệng vết thương đã sớm chôn, lại một lần nữa bị người vạch trần, xích lõa (trần trụi) hiện ra trước mắt mọi người.
Nàng cho rằng nàng đã sớm không còn nhớ, sớm đã lành vết thương cũng không nghĩ rằng, thời điểm nghĩ tới nó, tâm vẫn như cũ là đau.
Nàng khó có thể quên được đêm đó nàng bất lực, rõ ràng nàng là một cái linh hồn cường đại như vậy, vì sao cũng có lúc nàng lại đến nông nỗi bất lực như vậy?
Mà Hoan Hoan, thật sự chính là đứa nhỏ của khất cái kia.
Đây là vết bẩn trong đời này của Hoan Hoan.
Nhưng nàng không có biện pháp giúp Hoan Hoan xóa bỏ. Với thực lực hiện tại của nàng, nàng hoàn toàn có thể tùy ý tìm một nam nhân đến ứng phó.
Nhưng thời điểm lúc trước, nàng cũng không nghĩ tới những thứ này, hiện tại cho dù là sửa chữa, cũng không còn kịp nữa rồi.
Cũng hoặc là nói, là ở trong lòng nàng, hôn nhân chung quy là một loại thật thần thánh gì đó.
Nàng không muốn lung tung giao phó bản thân cho người khác, không hơn.
Nàng có thể vì Hoan Hoan làm rất nhiều, nhưng không bao gồm, hy sinh hôn nhân của chính mình.
t/
Đậu phủ, tướng quân phủ, Tứ Vương Gia, là các ngươi khiến ta thành như vậy, hiện tại, ta chắc chắn sẽ chậm rãi đòi lại hết thảy, cho các ngươi cũng nếm thử tư vị thống khổ tuyệt vọng.
Đông Phương Ngữ Hinh yên lặng thề, nàng chưa bao giờ nghĩ tới giết bọn họ, phải làm cho bọn họ chậm rãi chết.
Nàng muốn, luôn luôn đều là chậm rãi tra tấn. Giống như nàng cùng Tà Dịch nói, nàng thích xem là quá trình, không phải là kết quả.
“Tiểu thư, tiểu thư không tốt...”
Như Lan bỗng nhiên kinh hoảng chạy vào, Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, không hiểu nhìn nàng.
“Là sự tình bán đấu giá?”
Hiện tại, người bên ngoài đều đang bận rộn chuyện bán đấu giá, chẳng lẽ là người Đậu phủ đi qua náo loạn sao?
Nếu là bọn họ, tin tưởng với năng lực của lục vương gia, hắn có thể xử lý công bằng.
“Không phải a, tiểu thư... Là tiểu thư nhỏ... Tiểu thư nhỏ không thấy...”
Như Lan sốt ruột thiếu chút nữa khóc ra, Đông Phương Ngữ Hinh đột nhiên đứng lên:
“Ngươi nói cái gì? Hoan Hoan?”
“Đúng vậy, tiểu thư, tiểu thư nhỏ từ buổi chiều đã không thấy tăm hơi, tiểu thư nhỏ nói với ta muốn một mình luyện công, ta nhìn tiểu thư nhỏ ngoan ngoãn ở trong phòng cũng không để ý, nhưng... Thời điểm dùng bữa tối tiểu thư nhỏ cũng chưa thấy ra, ta liền lo lắng cho nên đi qua kêu tiểu thư nhỏ đi ra, mới phát hiện người căn bản không ở trong. Ta cho rằng tiểu thư nhỏ là ham chơi, liền đi chung quanh tìm một lần, nhưng không tìm thấy...”
Hoan Hoan, Hoan Hoan thế nhưng không thấy?
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên cảm giác trước mắt biến thành màu đen, nàng dùng sức đập đập cái trán, không, sẽ không, Hoan Hoan có võ công, sẽ không gặp chuyện gì không may, nhất định là do Hoan Hoan ham chơi thôi.
“Tìm, phát động mọi người tìm cho ta...”
Tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy, Hoan Hoan, nương sẽ không để con sợ hãi, nương nhất định sẽ tìm được con.
Như Lan vội vàng đi ra ngoài phân phó, Hồng Liên cùng Lục Hà cũng muốn đi theo ra ngoài, Đông Phương Ngữ Hinh khoát tay, ý bảo các nàng trước đừng đi.
“Này, phủ tướng quân thật sự là điềm xấu, tiểu thư, chúng ta mới đến vài ngày mà một ngày cũng không được an ổn...