Hơi thở nữ tính nhàn nhạt đánh úp lại, Uất Trì Tà Dịch thân mình căng thẳng...
Lúc này, hắn mới nhớ...
Đây là động phòng hoa chúc của bọn họ a, giống như cũng không có người nói động phòng thì không thể động ban ngày đi?
Đảo chủ bọn họ ở phía trước chiêu đãi khách nhân, tin tưởng bên này hẳn là không có người nào đến quấy rầy...
Tay Tà Dịch nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Đông Phương Ngữ Hinh, ánh mắt hắn mãnh liệt nhìn nàng:
“Hinh Nhi, ta nghĩ muốn... Nàng...”
“Ta rất mệt...”
Đông Phương Ngữ Hinh chu chu miệng nhỏ, nàng thật ra cũng không để ý ban ngày làm chuyện kia...
Nhưng...
Nàng hiện tại cần nghỉ ngơi.
“Không có việc gì, nàng ở mặt dưới, nàng không cần mệt nhọc...”
Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, này,... Ở mặt dưới cũng rất là mệt nhọc được không?
“Ta...”
Miệng bỗng nhiên bị người chắn lại, hắn bá đạo hôn nàng, hơi thở nam nhân nồng đậm đánh úp lại...
Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy cả người đều lâng lâng...
Nàng cũng muốn hắn như vậy sao?
Nàng quyết định buông ra chính mình, để chính mình đi theo ý muốn là được...
Nàng nhắm mắt lại, nàng biết hắn chỉ biết cấp chính mình vui vẻ, tuyệt đối sẽ không thương hại đến mình --
“Vương, vừa rồi là Nhu Y không có làm tốt, thế nhưng để nàng dễ dàng qua được như vậy...”
Nhiệm vụ U Minh vương giao cho, Nhu Y không hoàn thành tốt, nàng thật lo lắng, lo lắng U Minh vương sẽ trừng phạt chính mình.
“Ngươi không có làm tốt...”
Tay U Minh vương gõ vào mặt bàn, thanh âm lạnh lùng thản nhiên, không có gì phập phồng, làm cho người ta đoán không ra hắn đến cùng đang nghĩ cái gì.
“Vương, xin người tha tội...”
Nhu Y sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, lúc này nàng đã không còn là nữ nhân của hắn, hắn cũng không mê luyến thân mình của nàng nữa.
Hơn nữa, nàng đã hỏi thăm qua, tuy rằng Mẫn Du Nhiên vẫn như cũ là nữ nhân của U Minh vương, nhưng...
Hắn lại rất ít đi qua.
U Minh vương bỗng nhiên đổi tính, nhu cầu đối với nữ nhân nhiều không bằng thời điểm lúc trước, hắn thậm chí còn rất ít tìm nữ nhân làm bạn,
“Hừ... Tha tội?”
U Minh vương ngẩng đầu nhìn Nhu Y liếc mắt một cái, hờ hững nói:
“Ngươi không phải là đối thủ nàng, mười người như ngươi, cũng chưa chắc so được với một mình Đông Phương Ngữ Hinh...”
Lời này là khinh bỉ, là trắng trợn khinh bỉ...
Nhu Y trong lòng không phục, tuy rằng thiên phú của nàng không cao bằng Đông Phương Ngữ Hinh, nàng thậm chí còn không thể luyện đan, nhưng...
Cũng không tới nỗi mười người như nàng cũng không phải là đối thủ của Đông Phương Ngữ Hinh a.
Hơn nữa, bọn họ cũng chưa có luận võ qua, nàng cảm giác chính mình chưa chắc kém hơn Đông Phương Ngữ Hinh kém.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là võ công của nàng phải khôi phục đến thời điểm cao nhất.
“Nhu Y, ta nhớ được thời điểm ban đầu ta có nghe Tà Tâm nói qua, là ngươi rất thích Uất Trì Tà Dịch? Ngươi luôn luôn thương hắn?”
U Minh vương đột nhiên hỏi nói.
“Ta... Vương, Nhu Y chỉ yêu mình vương thôi...”
Uất Trì Tà Dịch, là giấc mộng của nàng, luôn luôn là giấc mộng, nàng cho tới bây giờ cũng không cam tâm.
Nhưng lúc này nàng đã không có năng lực đi hoàn thành giấc mộng kia, duy nhất chỉ có thể cứu lại là chính mình, cũng chỉ có U Minh vương, nam nhân thô lỗ này.
“Bổn vương không thích nghe lời nói dối...”
Ánh mắt U Minh vương dữ dội bén nhọn? Chỉ liếc mắt một cái, liền biết nữ tử này nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn không vui nói.
“Vương... Ta... Từ lúc còn rất nhỏ Nhu Y chỉ biết trưởng thành sẽ làm thê tử của Uất Trì Tà Dịch, người kia đã từng là giấc mộng của Nhu Y, cũng là kỳ vọng của gia tộc đối với Nhu Y, nhưng hiện tại, Nhu Y đã sớm biết...”