Tuy là nhỏ, nhưng tâm trí của tiểu Hoan Hoan rất thành thục có được hay không?
Tiểu Nhạc Nhạc bĩu môi, suy nghĩ không biết nói như thế nào.
“Con bé đối với ngươi là không giống... Tiểu Nhạc Nhạc, ta biết ngươi đối với tiểu Hoan Hoan thật sự tốt, cho nên ngươi cũng đừng quá lo lắng, không có ai có thể đủ thay thế vị trí của ngươi trong lòng bé...”
Đông Phương Ngữ Hinh dịu dàng an ủi, tiểu Nhạc Nhạc gật gật đầu, hắn tin tưởng mình ở trong lòng tiểu Hoan Hoan, là có một không hai.
“Hinh Nhi, ta đã nói tâm tư tiểu tử này đối với tiểu Hoan Hoan không đơn thuần...”
Thấy tiểu Nhạc Nhạc đi rồi, Uất Trì Tà Dịch mới đi ra ngoài, vẻ mặt phẫn nộ nói.
“Tà Dịch, nói cho ta biết chàng đang lo lắng cái gì?”
Đông Phương Ngữ Hinh liếc trắng mắt, trông coi nữ nhi không cần chặt như vậy chứ?
“Ta sợ hắn muốn kết hôn nữ nhi của chúng ta...”
Tiểu Nhạc Nhạc là tiểu hồ ly a, hồ ly với người...
“Ha ha, ta biết lo lắng của chàng, nhưng mà, tướng công, rất nhiều chuyện không phải chúng ta lo lắng là có thể tránh được... Chuyện củaTiểu Hoan Hoan, đừng nói bây giờ on bé còn nhỏ, cho dù bé đã lớn, đến tuổi cưới gả, người trong lòng của con bé, muốn gả cho người ta, chàng có thể ngăn cản sao?”
“Ta... Ta là phụ thân của bé, đương nhiên có thể...”
Hắn không nghĩ tới lúc tiểu Hoan Hoan lập gia đình, cho nên, lời nói của Đông Phương Ngữ Hinh, ban đầu hắn cũng chưa lo lắng đâu?
“Sau đó thì sao? Để tiểu Hoan Hoan hận chàng cả đời?”
Uất Trì Tà Dịch đen mặt, hắn không muốn như vậy.
“Chúng ta là làm phụ mẫu, nhưng tiểu Hoan Hoan không phải nha đầu bình thường, con bé có chủ kiến của chính mình, tướng công, nếu như thật sự đến ngày nào đó, chúng ta có thể cho bé đề nghị, nhưng tuyệt đối không thể bức bách bé nha...”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không muốn làm phụ mẫu chuyên chế, như vậy khoảng cách với tiểu Hoan Hoan liền tách ra.
“Hinh Nhi...”
Uất Trì Tà Dịch khép chặt miệng, hắn...
Sai lầm rồi sao?
“U Huyền cũng tốt, tiểu Nhạc Nhạc cũng thế, chuyện này cũng xem ý tứ của tiểu Hoan Hoan... Tà Dịch, ngươi không cần phòng bị tiểu Nhạc Nhạc như vậy, hắn thật sự là vì tốt cho Hoan Hoan của chúng ta...”
Cùng ở chung với tiểu Nhạc Nhạc thời gian dài như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh đương nhiên vô cùng tin tưởng hắn.
“Hơn nữa, tiểu Nhạc Nhạc mặc dù là sủng vật của tiểu Hoan Hoan, hắn đúng là ma thú, nhưng hắn cũng là cửu vĩ hồ tôn quý, nếu như nói đến xứng đôi, chỉ sợ lão hồ ly càng sốt ruột so với chúng ta...”
Chuyện này...
Nói cũng đúng.
Thế giới này, tuy nói rằng con người là lợi hại nhất, có thể nắm trong tay tất cả, nhưng...
Ở phía trên con người, một ít ma thú mãn cấp, hoặc là ma thú cao cấp, quả là con người trèo cao không tới.
Đừng nói là cửu vĩ hồ, cho dù là rồng, là phượng, bọn chúng đều khinh thường nhân loại.
Thậm chí sủng vật của bọn họ, đôi sư tử kia, nếu không phải có duyên phận gặp được khế ước, bọn chúng cũng chướng mắt nhân loại.
Động vật, có kiêu ngạo của chúng.
Mà đến khi bọn chúng biến hóa lớn lên, đã vượt qua độ cao của con người rất nhiều.
Bọn chúng tài trí hơn người...
Mà tiểu Nhạc Nhạc, còn lại là cửu vĩ hồ, Chí Tôn của giới ma thú.
Huyết thống của bọn chúng, vốn là cao quý dị thường, tiểu Nhạc Nhạc lại là cao quý nhất trong đó.
Nếu như tiểu Nhạc Nhạc vẫn thích tiểu Hoan Hoan, muốn thú tiểu Hoan Hoan, vậy sốt ruột nhất là...
Lão hồ ly, huyết thống của bọn chúng...
Nhất định lão càng hy vọng tiểu Nhạc Nhạc thú một cửu vĩ hồ chứ?
Cho nên, bọn họ không cần lo lắng như vậy.
Tiểu Hoan Hoan đối với tiểu Nhạc Nhạc, tuy rằng rất thích, nhưng là chắc gì đã là...
Tình yêu nha, nếu như không phải tình yêu tốt nhất, nếu như con bé cùng tiểu Nhạc