“Không... U Minh vương, ngài hiểu lầm, đây cũng không phải là uy hiếp, đây là thỉnh cầu...”
Thỉnh cầu... Có người thỉnh cầu như vậy sao?
U Minh vương rất muốn cười lạnh, nhưng lúc này...
Hắn nhẫn nại đã đến cực hạn.
Hắn là nam nhân, đương nhiên cũng biết nếu như không nhanh chóng giảm bớt sẽ như thế nào.
Nhưng...
Hứa hẹn không động đếnThiên Thương Đảo, hắn không làm được.
“Giải dược đổi giải dược...”
Đây là nhượng bộ cuối cùng của hắn.
“Không được, ta cần hứa hẹn của U Minh vương ngài...”
Đông Phương Ngữ Hinh tuyệt đối không nhượng bộ, nếu như...
Nếu như một lần này không đàm phán tốt, vậy về sau, Thiên Thương Đảo gặp phải dối thủ lớn U Minh vương này, có rất nhiều phiền toái.
“Đông Phương Ngữ Hinh, bổn vương không ngại trước hết để cho ngươi nếm thử lợi hại của trận pháp U Minh giới...”
Nữ nhân này, thật đúng là đủ to gan.
U Minh vương hung tợn nói, cho đến tận bây giờ đây là nữ nhân đầu tiên dám cùng mình bàn điều kiện như vậy ——
Không sai, không sai, Mẫn Bá Thiên nói quả nhiên không sai, nữ nhân này có chút thú vị.
“U Minh vương, ngài liền không quý trọng tính mạng của mình như vậy?”
Sắc mặt Đông Phương Ngữ Hinh cũng lạnh lùng, nàng không thể ngờ được, U Minh vương cũng dám không đồng ý...
“U Minh vương, Thiên Thương Đảo chúng ta và U Minh giới vẫn giống như nước giếng không phạm nước sông, ngài cần gì phải vì một ít lời nói của tiểu nhân mà tìm Thiên Thương Đảo phiền toái chứ?”
Uất Trì Tà Dịch cũng có ý tốt khuyên nhủ, tiểu nhân này, đương nhiên là nói Mẫn Bá Thiên.
Lúc U Minh vương gọi người, Mẫn Bá Thiên đã nghe thấy.
Hắn không dám quang minh chính đại ra ngoài, lại lén lút ẩn nấp, nhìn động tĩnh bên ngoài.
Lúc này nghe thấy Uất Trì Tà Dịch nói hắn, hắn hung hăng giơ lên nắm tay:
Uất Trì Tà Dịch, ngươi phá hủy Phác Dương Sơn của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua Thiên Thương Đảo của ngươi.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến U Minh vương nói tình huống của phụ thân, tuy rằng hắn máu lạnh, nhẫn tâm, nhưng...
Phụ thân trôi qua những ngày giống như chó, chuyện này đối với hắn mà nói, cũng là...
Một loại sỉ nhục và tra tấn lớn nhất.
Ánh mắt nhìn về phía tiểu Hoan Hoan, cái tiểu nha đầu kia...
Là nó đang tra tấn phụ thân sao? Đáng yêu như thế, ngây thơ như thế, nhưng lòng dạ...
Không biết Vô Tình thế nào? Tuy rằng Phác Dương Sơn gặp chuyện không may, nhưng Vô Tình vẫn đang ởhọc viện Tinh Anh, chắc hẳn không có việc gì.
Cái tiểu tử đáng chết kia, thế nhưng thích tiểu nha đầu này, thật sự là không có mắt.
Hừ, cái nha đầu chết tiệt này, nếu như lại có cơ hội, hắn sẽ trừng trị nó thật tốt.
Nhưng bây giờ hắn bị thương, võ công chưa khôi phục, không dám hành động tùy tiện thiếu suy nghĩ.
Ánh mắt độc ác, mặc dù là cách khoảng cách rất xa, tiểu Hoan Hoan cũng cảm thấy không đúng.
Bé quay đầu nhìn lại đây, chung quy cảm giác có người đang quan sát chính mình...
Ánh mắt kia, giống hệt như muốn ăn thịt người...
Nhưng lúc bé nhìn tới, lại không thấy được là ai...
Cái phương hướng đó không có người.
Tiểu Hoan Hoan vốn là hiếu kỳ, tiểu Nhạc Nhạc thấy tiểu Hoan Hoan vẫn quay đầu nhìn cái gì, tò mò khẽ hỏi:
“Nhìn cái gì đấy? Tiểu Hoan Hoan?”
“Có người đang nhìn ta...”
Tiểu Hoan Hoan rất khó hiểu nói.
“Là hắn?”
Tiểu Nhạc Nhạc trước hết nghĩ đến tình địch của hắn, tiểu Hoan Hoan cũng hiểu được hắn nói tới ai:
“Không phải, này ánh mắt quá độc ác, giống như là sói đói...”
Giống như sói đói?
Tiểu Nhạc Nhạc muốn đi tới xem, nhưng...
U Minh vương ở đây nha, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh đã ở đây, hắn cũng không dám tùy ý biến thành hình dạng hồ ly.
Quên đi, một lúc nữa nhất định đi qua nhìn một cái là sói đói ở đâu đến...
Hừ, dám nhìn tiểu Hoan Hoan của ta, tất nhiên ta sẽ không bỏ qua ngươi.