Hắn vừa nói cho điện hạ, hi vọng ngài ấy có thể chăm chỉ luyện công.
“Bé đi ra? Nhưng vì sao không đến tìm ta chứ?”
U Huyền khó hiểu hỏi, lời này, người đó làm sao có thể biết.
Hắn biết lựa chọn trầm mặc.
“Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi nói hắn suy nghĩ ai đó?”
Tiểu Hoan Hoan nghiêng đầu, nhìn cái nam hài anh tuấn kia, khó hiểu hỏi:
“Có phải người trong lòng hắn hay không? Đại ca ca thích cái dạng nữ hài tử gì a?”
Tiểu Nhạc Nhạc nghe xong trong lòng cũng không phải là buồn bực bình thường, người nam nhân này, tại sao lúc này bỗng nhiên đi ra chứ?
"Ta... Tiểu Hoan Hoan, hắn nhất định là có nữ hài tử hắn yêu mến..." "
Tiểu Nhạc Nhạc biết hắn ta nói đến ai, nhưng hắn mới sẽ không nói cho Hoan Hoan đâu?
“Ừ, đó là khẳng định nha, đại ca ca lớn lên dễ nhìn như vậy, nhất định rất nhiều nữ hài tử thích huynh ấy... Có điều, ta cũng thích huynh ấy...”
Tiểu Nhạc Nhạc đau buồn phẫn nộ, hắn khó coi sao?
Hắn cũng rất...
Cúi đầu nhìn thân thể của mình, hắn muốn tìm Đông Phương Ngữ Hinh hỗ trợ, làm cho hắn nhanh lớn lên một chút.
Hắn phải làm soái ca, cái loại vô cùng vô cùng anh tuấn này.
“Tiểu Hoan Hoan, ngươi cứ thích soái ca như vậy sao?”
Sắc mặt Tiểu Nhạc Nhạc không tốt, nhưng tiểu Hoan Hoan cũng không nhìn thấy, bé vẫn đang chú ý đến U Huyền.
“Đương nhiên nha, ai không thích soái ca chứ... Ta lén nói cho ngươi biết, nương ta cũng thích soái ca...”
Đây đều là Đông Phương Ngữ Hinh không giáo dục tốt.
Tiểu Nhạc Nhạc buồn bực, tại sao tình địch của hắn liền lớn hơn hắn như vậy chứ?"
Thanh âm của hai người vốn là không lớn, U Huyền cũng không thể nghe được, nhưng...
Vừa rồi tiểu Nhạc Nhạc vừa tức giận, đá vào tảng đá bên chân một chút, cứ như vậy, hai người bị phát hiện.
Tiểu Hoan Hoan vừa định mở miệng, tiểu Nhạc Nhạc lại nháy mắt mấy cái với bé, sau đó khéo léo biến đổi thân mình, hóa thành một con hồ ly, vụt một tiếng chạy ra ngoài.
“Là con hồ ly... Điện hạ...”
U Huyền vừa định lại đây, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe ánh sáng trắng, tùy tùng của hắn vội hỏi.
“Hồ ly thật trắng, nhỏ như vậy, cô bé nhất định thích, bắt lấy nó...”
U Huyền nhìn thấy tiểu hồ ly, đã nghĩ đến tiểu Hoan Hoan kia, cậu nghĩ tiểu Hoan Hoan thích sủng vật xinh xắn như vậy, cậu thật vất vả nhìn thấy, đương nhiên phải giúp bé bắt về.
Tốc độ của tiểu Nhạc Nhạc, vậy cũng không cần phải nói.
Nhưng U Huyền, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng võ công cũng không thấp.
Cậu dùng hết toàn lực đuổi theo tiểu Nhạc Nhạc, trong lòng tiểu Nhạc Nhạc tức giận với cậu, cũng không chạy nhanh đi, ngược lại giống như cố ý, dẫn cậu chạy.
Hừ, dám cùng ta cướp tiểu Hoan Hoan, ta liền...
Mệt chết ngươi, mệt chết ngươi...
Tiểu Nhạc Nhạc chạy tùy ý, cũng không quản chạy đến chỗ nào...
U Huyền dùng sức đuổi theo, đã hạ xuống đủ quyết tâm muốn bắt được nó.
Kết quả đó chính là cảnh tượng náo nhiệt của U Minh giới...
Một người một hồ ly, đang tiến hành thi đấu lằng nhằng——
“A... Điện hạ, điện hạ, ngài không thể đi vào...”
Tiểu Nhạc Nhạc đến một cái sân, nơi này không có vài người giữ cửa, trong viện rất thanh tịnh.
U Huyền đương nhiên cũng đuổi theo tới đây, lúc tới cửa, có thị vệ ngăn trở, nhưng U Huyền đã đuổi theo tiểu Nhạc Nhạc rất lâu, cậu đuổi đỏ mắt, còn đang hăng hái mà, làm sao có thể nghe lời?
Cậu cứng rắn xông vào, trở ra mới phát hiện, bỗng nhiên trong lúc đó lại đã không thấy tăm hơi bóng dáng của tiểu Nhạc Nhạc.