Edit: Voi còi
“Phụ thân... Người tìm con?”
Tà Tâm vội vã đi tới, đảo chủ đem yêu cầu của Đông Phương Ngữ Hinh nói một lần, Tà Tâm vừa nghe, dùng sức nhớ lại, nhưng suy nghĩ hồi lâu, hắn lắc đầu:
“Bên kia ta là đi qua vài lần, coi như là quen thuộc, nhưng U Minh giới có cấm địa, những nơi ta có thể đi rất ít, hơn nữa, ta đối dược liệu cũng không biết gì cả, cho dù là thấy được cũng chưa chắc đã biết là độc dược a...”
Đông Phương Ngữ Hinh hãn, đây, là lời nói thật.
Kỳ thật một loại thực vật, có tính là độc dược không còn muốn xem người sử dụng như thế nào.
Thạch tín có kịch độc, nhưng có đôi khi đồng dạng có thể làm thuốc chữa bệnh.
“Được, Tà Tâm, ngươi nói U Minh giới có cấm địa, cấm địa kia ngươi có đi qua chưa?”
Cấm địa, có phải là địa phương U Minh vương gieo trồng độc dược hay không?
Nếu là đúng vậy, vậy thì...
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh âm thầm nghĩ, lúc này nàng cũng không dám đem ý tưởng này nói ra.
“Nói không hiếu kỳ là giả, nhưng thủ đoạn của U Minh vương ta cũng biết, ta không dám đi mạo phạm hắn... Nhưng mà, ta nhớ được cây cỏ ở U Minh giới cũng không nhiều, lúc bình thường, cũng nhìn không tới vài cái...”
Như vậy sao?
Vậy bọn họ khẳng định có một nơi chuyên môn ở gieo trồng độc dược.
“Hinh Nhi, sẽ không phải là ngươi muốn đi U Minh giới nhìn xem đi?”
Đảo chủ nhìn Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy hứng thú như vậy, có chút bất an hỏi.
Phải biết rằng, nhi tử của ông cùng Đông Phương Ngữ Hinh lại như hình với bóng.
Nếu là Đông Phương Ngữ Hinh kiên trì đi, tất nhiên Tà Dịch sẽ đi cùng.
Địa phương kia, rất nguy hiểm, ông lo lắng Tà Dịch xảy ra chuyện gì a.
“Ha ha, có ý định này...”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không phủ nhận, Hoan Hoan vừa nghe, hưng phấn:
“Con đi, con đi, con cũng phải đi...” --
Vẻ mặt Đông Phương Ngữ Hinh xám xịt:
“Hoan Hoan, ta không phải đi làm khách...”
“Vâng, con biết...”
“Cũng không phải đi thăm nhà...”
“Biết...”
“Ta vụng trộm đi xem...”
“Con cũng phải đi a, đi quang minh chính đại có ý tứ gì đâu, vụng trộm đi mới chơi tốt chứ...”
Đông Phương Ngữ Hinh có chút hết chỗ nói rồi, nàng nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch:
“Tà Dịch, nữ nhi của chàng...”
“Liền đi cùng nhau, ba người chúng ta cùng nhau đi qua nhìn một cái...”
Đảo chủ bi phẫn, ông chỉ biết Đông Phương Ngữ Hinh đi đâu Tà Dịch nhất định đi theo, nhưng...
Tiểu Hoan Hoan, ngươi mới mấy tuổi a, ngươi đi theo náo nhiệt gì?
Còn có Tà Dịch, ngươi cũng quá không hiểu chuyện thôi? Đông Phương Ngữ Hinh hồ nháo a a, ngươi cũng chiều nàng như vậy?
“Ta không đồng ý...”
Đảo chủ nhanh chóng đứng lên phản đối, chẳng qua ông phản đối, tựa hồ cũng không có hiệu quả gì.
“Phụ thân, đây những một trăm người, chẳng lẽ người không tính toán cứu sao?”
Tà Dịch nhíu mày nhìn qua, một câu lại khiến đảo chủ không biết nên phản bác thế nào.
Ông là đảo chủ, những người đó là con dân của ông, ông không có khả năng mặc kệ bọn họ.
Nhưng U Minh giới, cũng không dễ dàng xông vào như vậy, hai người bọn họ hồ nháo còn chưa tính, còn mang theo Tiểu Hoan Hoan.
“Người tất nhiên muốn cứu, nhưng Tiểu Hoan Hoan quá nhỏ, bé không thể đi...”
Biết ngăn cản không được nhi tử của mình, đảo chủ muốn lưu lại Tiểu Hoan Hoan.
“Tuy rằng cháu nhỏ, nhưng bản lãnh của cháu không nhỏ a... Gia gia, người khiến cho cháu cùng đi đi?”
Bản lãnh không nhỏ?
Tiểu nha đầu này, thật đúng là đủ dõng dạc a a.