Edit: Lam Thiên..
Lúc này, Tiểu Hỏa Cầu thống khoái thiêu đốt.
Ngọn lửa đỏ rực, đem Mẫn Bá Thiên trực tiếp vây quanh...
“A... A...”
Mẫn Bá Thiên là ai?
Cho dù có ăn dược tăng lên công lực, bất quá thân thể vẫn là phàm nhân, đối với một dị hỏa như Tiểu Hỏa Cầu..., hắn làm sao có thể ngăn cản được?
Chính là, mặc kệ hắn kêu thế nào, Đông Phương Ngữ Hinh bọn họ cũng sẽ không để cho Tiểu Hỏa Cầu dừng lại.
Người này rất đáng giận, tâm rất độc ác, rất... Căn bản sẽ không nên lưu lại --
“Đông Phương Ngữ Hinh...”
Đảo chủ nhìn Mẫn Bá Thiên bị khống chế, hắn vội vàng ngăn cản nói:
“Đừng giết hắn, giải dược... Giải dược a...”
Bọn họ đã trúng độc, cho dù Mẫn Bá Thiên có chết, độc khí kia đã tiến vào thân thể bọn họ, mà bọn họ lại không hiểu biết về độc này thì cũng chỉ có con đường chết.
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi không thể giết ta, ngươi nếu giết ta, bọn họ đều phải chôn cùng ta...”
Mẫn Bá Thiên nghe thấy lời nói của đảo chủ, liền nhanh chóng nói.
Hắn không muốn chết, hắn muốn xưng bá thiên hạ, hắn phải làm bá chủ thiên hạ này a.
truy cập //truyencuatui.net/ để đọc truyện
“Phải không...?”
Đông Phương Ngữ Hinh chau chau mày, bỗng nhiên cười:
“Ngươi đã quên ta là ai sao?”
Ngạch...
Mẫn Bá Thiên ngẩn người, chợt nói:
“Không... Không có khả năng...”
U Minh vương có nói qua, độc này, người khác căn bản không có khả năng giải được.
Trừ phi là có giải dược của hắn.
“Ha ha... Mẫn Bá Thiên, bằng không ta cùng Tà Dịch vì sao không trúng độc đây?”
Đông Phương Ngữ Hinh cười hắc hắc, Mẫn Bá Thiên vẫn như cũ có chút không thể tin được, hắn...
Hắn ngay từ đầu đã hoài nghi, nhưng hắn lại cho rằng kia bất quá là có vận khí tốt.
Nhưng hôm nay...
Tựa hồ, tuyệt đối không phải...
Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi còn có thể biến thái hơn sao?
Độc như vậy cũng không làm khó được ngươi?
Ngươi...
Trong lòng Mẫn Bá Thiên hung hăng nghĩ, hắn tổng cho rằng địch nhân lớn nhất của chính mình là Uất Trì Tà Dịch, nhưng lúc này, hắn mới phát hiện, Đông Phương Ngữ Hinh càng đáng sợ hơn.
Nữ tử này, hắn không biết có chuyện gì có thể làm khó được nàng.
“A... Hinh Nhi, ngươi có giải dược a...”
Đảo chủ vui vẻ, trên mặt người Thiên Thương đảo cũng nhiều thêm vài phần sắc mặt vui mừng.
Chính là, có người trong lòng cũng có chút bất bình --
Ngươi có giải dược vì sao không sớm một chút lấy ra, này...
Làm cho bọn họ bị chịu khổ thời gian dài như vậy.
Bất quá, lúc này, cũng không có người dám nói ra như vậy, dù sao...
Là Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch giải cứu Thiên Thương đảo.
“Ân...”
Đông Phương Ngữ Hinh lấy ra chiếc lọ, đưa cho Tiểu Hoan Hoan:
“Hoan Hoan, con đi phát giải dược đi, trừ bỏ hắn, còn lại, một người một viên...”
Ngón tay nàng chỉ vào tam trưởng lão, tam trưởng lão kinh ngạc nhìn Đông Phương Ngữ Hinh:
“Ta, vì sao không phát cho ta?”
Hắn không có làm chuyện thực có lỗi với Thiên Thương đảo, này Đông Phương Ngữ Hinh...
Nàng thậm chí ngay cả Tà Tâm cũng đều cấp giải dược, vì sao lại không cho chính mình đây?
“Ngươi? Hừ, lần trước, cháu gái Nhu Y của ngươi thiếu chút nữa hại chết ta, lần này lại thiếu chút nữa hại Thiên Thương đảo chúng ta...”
Đông Phương Ngữ Hinh hừ lạnh nói, tam trưởng lão vô cùng oan uổng:
“Ta đã sớm cùng nàng phân rõ ranh giới...”
Nhu Y, gia hỏa đáng chết kia.
“Nhưng nàng là người của ngươi đi?”
Đông Phương Ngữ Hinh mãnh liệt nói:
“Trận pháp của ngươi hại không ít ngươi, nếu ngươi muốn giải dược sống tiếp cũng được...