Edit: Lam Thiên..
Hắn, liền hối hận không kịp.
Bất quá, trong lòng hắn có chút kỳ quái, chẳng lẽ là độc của đối với Uất Trì Tà Dịch bọn họ vô dụng?
Không có khả năng, không có khả năng có người có thể tránh thoát, trừ phi có giải dược của hắn.
Mẫn Bá Thiên cấp tốc ra tay, Uất Trì Tà Dịch vừa định nghênh chiến, Đông Phương Ngữ Hinh lại thấp giọng cảnh cáo nói:
“Không cần...”
“Võ công của hắn không đúng, hẳn là đã ăn qua đan dược tăng công lực...”
Nàng thật xác định tình huống của Mẫn Bá Thiên không đúng.
Uất Trì Tà Dịch vừa nghe, liền không trực tiếp cứng rắn chống lại, ngược lại là chạy trốn.
Mẫn Bá Thiên đánh một chưởng không trúng, trong lòng hắn âm thầm giật mình, phải biết rằng hiện tại võ công của hắn, cũng không phải là chỉ cao thêm một tầng.
Cho dù là không có độc khí trợ giúp, theo lý thuyết Uất Trì Tà Dịch cũng không khả năng né tránh.
Hắn liền kết luận này là vì Uất Trì Tà Dịch may mắn, hắn lại tiếp tục công kích, hắn muốn tranh thủ thời gian lúc võ công của hắn còn mạnh.
Nhưng là, hắn đã uống dược hoàn được một đoạn thời gian, tuy rằng sắc mặt vẫn tối đen như cũ, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh vẫn có thể nhìn ra màu sắc kia đang biến hóa.
Hừ, nàng là một người luyện đan sư, đối với chuyện này tự nhiên là cực kì mẫn cảm, cho nên nàng dùng truyền âm nói cho Uất Trì Tà Dịch:
“Công lực của hắn đang dần suy yếu, bám trụ hắn...”
Uất Trì Tà Dịch lạnh lùng cười, lại tránh đi phong mang của hắn, âm thanh lạnh lùng nói:
“Mẫn Bá Thiên, ngươi mặc kệ phụ thân của ngươi sao?”
Lời này vừa nói ra, tay Mẫn Bá Thiên dừng lại một chút, công kích cũng dừng lại.
“Ngươi...”
“Hừ...”
Uất Trì Tà Dịch hừ lạnh một tiếng, đúng ở lúc này, trong tay Đông Phương Ngữ Hinh nhiều hơn một người.
Người kia, thật không văn nhã nằm sấp trên mặt đất, kia không phải đảo chủ Phác Dương sơn Mẫn Hằng thì là ai đây?
“Phụ thân?”
Không nghĩ tới, bọn họ thế nhưng bắt được phụ thân.
Mẫn Bá Thiên sắc mặt âm u, nhìn bộ dáng của phụ thân, rõ ràng là đã bị khống chế huyệt đạo.
Hoặc là, đã trúng độc.
Đông Phương Ngữ Hinh là luyện đan sư cao cấp, nàng dụng độc, hắn đã từng được kiến thức qua.
“Gâu... Gâu... Gâu...”
Mẫn Hằng muốn nói cái gì, nhưung xuất khẩu, vẫn như cũ là tiếng cẩu kêu.
Hiện trường mọi người sửng sốt, chợt có người nhịn không được nở nụ cười.
Đương nhiên, cười này tự nhiên là người Thiên Thương đảo.
Người Phác Dương sơn tuy rằng cũng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng ai cũng không dám cười ra tiếng, một đám phụng phịu, nhẫn nhịn cực kì vất vả.
“Phụ thân, ngươi...”
Mẫn Bá Thiên triệt để sợ ngây người, hắn không nghĩ tới trên đời thế nhưng lại có loại độc dược này.
“Gâu... Gâu gâu...”
Mẫn Hằng đang muốn nói cái gì?, hắn là đang muốn mắng người, chính là hắn xuất khẩu, liền chỉ có một thanh âm đơn điệu kia phát ra mà thôi.
“Ngươi... Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi đã đối với cha ta làm cái gì?”
Mẫn Bá Thiên tức giận rống to, Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng âm thầm buông lỏng một chút, có thể dời đi lực chú ý của Mẫn Bá Thiên là tốt rồi.
Người Thiên Thương đảo trúng độc, một chốc chưa chết ngay được.
Mà chuyện nàng đã nghiên cứu ra giải dược, tự nhiên giờ phút này cũng không thể để cho Mẫn Bá Thiên biết được.
Lúc này, võ công của hắn vẫn thật khủng bố.
“Cũng không có gì, chính là tùy tiện cho hắn ăn một viên dược mà thôi...”
“Ngươi...”
Một đoàn hắc khí thật lớn đối với Đông Phương Ngữ Hinh công kích đi qua, Đông Phương Ngữ Hinh không né tránh, nàng nhàn nhạt cười:
“Ngươi nếu giết ta, phụ thân ngươi liền vĩnh viễn làm một con chó nhỏ...”
Ầm vang...
Mẫn Bá Thiên thu hồi chân khí, đối với phương hướng khác công kích, chỉ nghe thấy ầm vang một tiếng, trên đất liền xuất hiện một cái hố to.
“Trên đời này cũng không chỉ có mình ngươi là luyện đan sư...”
Mẫn Bá Thiên tựa hồ là nói cho Đông Phương Ngữ Hinh nghe, cũng tựa hồ muốn thuyết phục chính hắn.