Edit: PDN
Màn đêm âm thầm trôi qua, một ngày mới lại đến.
Mẫn Bá Thiên đã để cho người ta bố trí xong tất cả, chỉ còn chờ đến lúc giữa trưa.
Mà Nhu Y, cũng luôn luôn đang điều chỉnh bản thân, tranh thủ một lần phá trận.
Động tĩnh bên ngoài, người của Thiên Thương Đảo cũng thấy rõ.
Đảo chủ cũng không nhốt Tà Tâm, tuy rằng hắn làm chuyện sai lầm, nhưng lúc này cũng không phải lúc truy cứu.
Hơn nữa, Mẫn Bá Thiên có dã tâm, Tà Tâm chỉ là khiến dã tâm của hắn bùng nổ trước mà thôi.
Thiên Thương Đảo chiến tranh với Phác Dương Sơn, sớm muộn gì cũng sẽ có.
Trận quyết đấu này, vốn là không thể tránh khỏi, chỉ là bây giờ, trước thời hạn mà thôi.
Chẳng qua là, rất đáng giận là, bọn họ lại không hề có lực chống cự.
Mấy ngày nay sắc mặt của đảo chủ hầu như đều là đen, tam trưởng lão phải dốc hết sở học, trận pháp này tạm thời cản trở bước tiến của Mẫn Bá Thiên.
“Đảo chủ, tuy rằng chúng ta tạm thời cản trở hắn, nhưng... Nhu Y cũng tương đối hiểu biết đối với trận pháp của ta, ta lo lắng...”
Tam trưởng lão bất an nói, ông vẫn đang theo dõi người khống chế trận pháp, nhưng vừa rồi nhìn động tĩnh bên ngoài, đương nhiên hôm nay sẽ không yên ổn.
“Nàng có bản lĩnh phá trận này?”
Nhu Y, vốn là bị phế đi võ công, nhưng ai nghĩ rằng lại có thể khôi phục?
Đảo chủ hung hăng trừng mắt nhìn Tà Tâm một cái, Tà Tâm không dám lên tiếng, Nhu Y đã sớm là của hắn, nhưng hắn cũng không nghĩ ra, hắn giúp một con sói.
Nhu Tình yên lặng duy trì hắn, tuy rằng hắn làm sai chuyện lớn như vậy, nhưng nữ nhân này cũng chưa nói một câu oán giận.
Điều này làm cho hắn rất cảm động, may mắn lúc đó không nghe lời Nhu Y hủy dung Nhu Tình, nếu không, bản thân thật sự là rất khốn nạn.
“Ta lo lắng nàng sẽ trực tiếp phá tâm trận của ta...”
Đó là trái tim của trận pháp, cũng chính là bản thân tam trưởng lão.
“Nàng có bản lĩnh này?”
Đảo chủ có phần không thể tin được, Nhu Y chắc hẳn không lợi hại như vậy mới đúng.
“Ha ha, nàng không có, nhưng bên cạnh nàng có Mẫn Bá Thiên...”
Tam trưởng lão cười chua sót, có lẽ là cảm ứng tâm linh, hôm nay hắn cảm thấy thật không tốt.
“Vậy ý của ngươi là phải...”
Trong lòng đảo chủ càng thêm bất an.
“Đảo chủ, nơi này có ta coi chừng dùm, ngươi dẫn bọn hắn lui lại trước đi...”
Lui lại?
Nếu trận pháp này vừa vỡ, mặc kệ là chỗ nào trên đảo cũng không an toàn.
Sắc mặt của đảo chủ trầm xuống: “Không có khả năng...”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lúc này, sắc trời ảm đạm, thời tiết hôm nay cũng không tốt.
“Mẫn Bá Thiên? Hừ, cho dù hắn lợi hại hơn nữa, ta sẽ không tin tưởng mấy người chúng ta cũng không ngăn cản được hắn...”
Trời muốn tiêu diệt Thiên Thương Đảo bọn họ sao? Không, không có khả năng.
Ông không tin.
Uất Trì Tà Dịch, con ở chỗ nào, ta không tin con đã chết.
“Giữa trưa là lúc tâm trận yếu nhất, đảo chủ, nếu không đi mời mấy cổ trưởng lão đi ra?”
Thấy đảo chủ kiên quyết không đi, tam trưởng lão lo lắng bản thân gánh vác không được, đề nghị nói.
“Ta đã từng liên hệ bọn họ, nhưng mà không phản ứng...”
Cổ trưởng lão, thông thường lúc liên quan đến sinh tử tồn vong trên đảo, thì bọn họ sẽ xuất hiện.
Nhưng bây giờ Thiên Thương Đảo đã đến tình trạng này, nhưng mấy lão gia này vẫn không có chút động tĩnh như cũ...
Đảo chủ cũng rất tức giận, nhưng tức giận có ích lợi gì?
Ngươi đúng là muốn kéo bọn họ ra, cũng không có cái bản lĩnh kia nha.
“Ai, vậy chúng ta đành phải đồng lòng thử xem... Có điều, chân khí của Mẫn Bá Thiên có độc, chúng ta phải phòng bị chân khí của hắn tiến vào...”
Sắc mặt của tam trưởng lão nặng nề đề nghị, đảo chủ gật đầu, bọn họ lo lắng nhất, thật ra chính là chân khí của Mẫn Bá Thiên mà thôi.
“Phụ thân...”