Edit: Lam Thiên..
Hừ, vì lợi ích của bọn họ, hắn sẽ cố nhịn xuống.
“Nhu Y, cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng, phá trận...”
Buông tay, Mẫn Bá Thiên cắn răng một cái, gằn từng tiếng nói.
“Ngươi không sợ hắn hủy đi Phác Dương sơn của ngươi sao?”
Nhu Y có chút không thể tin được, đều đã ở giờ phút này, thế nhưng Mẫn Bá Thiên vẫn còn không trở về.
Nam nhân này, có bao nhiêu lòng dạ độc ác a?
“Hừ, cho dù là bị hủy, thì như thế nào? Ít nhất, ta cũng phải hủy đi Thiên Thương đảo của hắn...”
Đây là...
Tổn nhân bất lợi kỷ (*), hắn ngược lại lại nói nhẹ nhàng như vậy.
(*) Tổn nhân bất lợi kỷ: Ý nói tổn hại người khác mà không có lợi cho mình,
Nhưng bên kia, không phải phụ mẫu, thân nhân, hài tử của hắn vẫn còn ở đấy sao?
“Ngươi, quả nhiên là đủ ngoan độc...”
t r
u y e n c u a t u i N e t Nhu Y thản nhiên cười, nàng đem một trang giấy đưa cho Mẫn Bá Thiên:
“Đây là một chiêu cuối cùng của ta, ngươi thử xem một chút, nếu vẫn không được, ta cũng đành bất lực...”
Nàng giương mắt nhìn sắc mặt âm ngoan của nam nhân này, hắn trưởng thành kỳ thật cực kì tuấn mỹ, bất quá là...
Biểu cảm, vẻ mặt, đã phá hủy hết thảy những gì vốn có.
“Cho dù là gia gia đem hết thảy toàn bộ đều dạy cho ta, nhưng muốn bày trận này, chú trọng không phải chỉ cần mỗi kỹ xảo là đủ, mà còn cần có kinh nghiệm, cùng một trận pháp, nhưng người bày trận bất đồng, vậy hiệu quả cũng liền hoàn toàn bất đồng... Mẫn Bá Thiên, ngươi nên biết, nếu luận kinh nghiệm, ta chắc chắn không bằng gia gia... Ta đã tận lực, mong ngươi tin tưởng...”
Nhu Y nói thật nghiêm túc, Mẫn Bá Thiên gắt gao mím môi, đạo lý như vậy, hắn tự nhiên cũng hiểu được.
Chỉ là, trong lòng vẫn có vài phần không cam lòng như cũ, thế nhưng...
Chẳng lẽ cứ như vậy chịu thua, hắn...
Hắn còn kém một chút, một chút nữa mà thôi.
Cho dù là Uất Trì Tà Dịch có thể đi ra được thì đã sao, hắn vẫn muốn hủy nhà của hắn, hừ.
Tay, gắt gao nắm chặt một trang giấy cuối cùng kia, có lẽ, lần này không chừng sẽ có kỳ tích xuất hiện.
“Mẫn Bá Thiên, ta đã phản bội người nhà của ta, Thiên Thương đảo của ta, ta đã không còn đường có thể đi nữa, ta đối với ngươi, thật sự đã tận lực...”
Từ lúc đi theo Mẫn Bá Thiên đi đến ben ngoài Thiên Thương đảo, tin tức bên ngoài hắn cũng không có giấu diếm nàng, Nhu Y cũng biết tình huống của Phác Dương sơn.
Nàng tự nhiên cũng đoán được sự tình bên kia là do ai làm.
Nhưng...
Nàng cũng lo lắng, Uất Trì Tà Dịch nếu là biết nàng phản bội Thiên Thương đảo, kia...
Nàng xác thực thật chờ mong cùng Đông Phương Ngữ Hinh gặp mặt, nhưng nàng cũng không muốn cùng Uất Trì Tà Dịch biến thành quan hệ đối địch.
Hơn nữa, nàng lo lắng hắn trả thù nàng, Uất Trì Tà Dịch không phải người dễ nói chuyện.
“Mẫn Bá Thiên, ta nói, ngươi có thể hiểu được không?”
Nhu Y hiện tại đã không còn đường để thối lui, nàng hiện tại chỉ có thể bám trụ cây đại thụ Phác Dương sơn này.
Mẫn Bá Thiên gật gật đầu, xoay người, muốn đi ra ngoài...
“Đợi chút...”
Nhu Y bỗng nhiên kéo cánh tay hắn lại, Mẫn Bá Thiên không hiểu quay đầu, nhìn nàng:
“Ngươi muốn cái gì?”
“Ngươi đã cho ta phương pháp phá trận cuối cùng, Nhu Y, ta đi qua an bày một chút...”
“Không vội...”
Nhu Y bỗng nhiên ôm lấy Mẫn Bá Thiên, Mẫn Bá Thiên thân mình cứng đờ, nàng hôm nay mặc một thân y phục màu hồng nhạt, bao vây lấy cơ thể của nàng.
Y phục của Nhu Y cực kì đơn giản, trên đai lưng thêu một đóa hoa mẫu đơn tinh xảo, quấn vòng quanh eo nhỏ xinh đẹp của nàng.
Mà mùi thơm cơ thể của nữ nhân nhàn nhạt như có như không kích thích chóp mũi của hắn.
Nữ nhân này, trưởng thành vốn là cực kì đẹp mắt.
Thậm chí, có nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không sai.
Hơn nữa sau này ở cùng U Minh vương, trải qua vô số lần dạy dỗ, nàng đã quen thuộc mỗi một địa phương trên người nam nhân.