Cút một bên...”
Nói chuyện với hắn chính là tức giận, Đông Phương Ngữ Hinh phiền chán quay đầu đi chỗ khác. Như Lan cúi đầu đứng, hai mắt chăm chú nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ cái gì, hoàn toàn đem chính mình làm một người tàng hình.
“Nữ nhân, ngươi dám để bổn tọa cút?”
Đây không phải lần đầu tiên nàng nói như vậy, chẳng qua là, hắn luôn luôn chưa từng so đo với nàng, chỉ sợ nàng là nữ nhân duy nhất trên đời này dám nói chuyện với hắn như vậy.
“Hừ... Chỉ cần ngươi đừng lắc lư ở trước mặt bổn tiểu thư, tự nhiên bổn tiểu thư sẽ không mắng ngươi...”
Nói bóng gió, đây đều là ngươi tự tìm, chẳng trách người khác.
“Ngươi...”
Hung hăng buông cánh tay của Đông Phương Ngữ Hinh ra, Đông Phương Ngữ Hinh vẫy vẫy cánh tay, lạnh lùng nói:
“Thời gian cũng đến rồi, Hồng Lăng, Lục Hà, theo ta đi đến Vọng Hương lâu...”
“Nữ nhân, ngươi lại muốn đi làm cái gì?”
Nghe được Đông Phương Ngữ Hinh lại muốn đi ra ngoài, mà Tà Dịch cho tới bây giờ đã qua một đoạn thời gian, nhưng không có nhìn đến Tiểu Hoan Hoan, hắn không vui nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh.
“Không liên quan đến ngươi!” Đông Phương Ngữ Hinh cười lạnh một tiếng, hai mắt nhìn về phía Như Lan, nói:
“Chiếu cố Hoan Hoan thật tốt, cũng đừng để cho người có tâm tư bất lương đến gần bé...”
Người này, đương nhiên là chỉ người ở trước mắt này, Uất Trì Tà Dịch không vui trừng mắt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh:
“Chưa thấy qua người mẫu thân không chịu trách nhiệm như ngươi...”
Nữ nhân này luôn chính mình đi chơi, đem đứa nhỏ để ở một bên mặc kệ, Hoan Hoan trưởng thành sớm khiến hắn đều đau lòng.
“Uất Trì Tà Dịch, đầu tiên, ngươi không phải phụ mẫu (cha mệ) của Hoan Hoan, ngươi không có quyền quản; Tiếp theo, ngươi không phải tướng công của bé, ngươi càng không có quyền nói; Cuối cùng, ngươi cũng không được tính là bằng hữu (bạn bè) của bé, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chính mình rất nhàn sao, bắt chó đi cày xen vào việc của người khác sao?”
Lời này, thật đúng là đủ sắc bén.
Uất Trì Tà Dịch muốn phản bác cái gì, nhưng mọi lý do đều bị nữ nhân này chiếm hết, mà nàng, hiển nhiên cũng không chờ hắn đáp lời, đã mang theo hai nha đầu đi ra ngoài.
“Công tử, vốn dĩ tiểu thư của chúng ta không phải như thế... Ngươi có phải có cừu oán cùng tiểu thư hay không a, nàng giống như chỉ đối với ngươi...”
Mắt thấy Đông Phương Ngữ Hinh đã đi xa, mà Uất Trì Tà Dịch ngơ ngác đứng ở nơi này, Như Lan lo lắng hỏi.
“Ta? Bổn tọa khi nào thì kết thù cùng nàng? Thời điểm lúc đầu, thậm chí cũng không quen biết...”
Uất Trì Tà Dịch cười khổ một chút, vẫn là lần đầu hắn bị người ghét bỏ như vậy?
“Nhưng... Nô tì vẫn cảm thấy không đúng...”
Như Lan nghiêng đầu nói xong, tuy rằng tiểu thư rất chán ghét Uất Trì Tà Dịch, nhưng Hoan Hoan thích, nàng đối hắn cũng không có cảm giác chán ghét, thậm chí có vài phần thiện cảm.
“Hoan Hoan đâu?”
Không nghĩ đến nữ nhân kia, dù sao hắn đối tốt với nàng, chẳng qua là vì nàng là mẫu thân của Hoan Hoan mà thôi.
“Đang ngủ? Chắc là cũng sắp tỉnh...”
“Nàng đi Vọng Hương lâu làm cái gì? Vì sao ngay cả Hoan Hoan cũng không quản?”
Thực ra hắn tức giận nhất chính là thái độ của Đông Phương Ngguwx Hinh đối với Hoan Hoan, không để tâm như vậy, làm cho hắn không vừa lòng.
“Điều này, nô tì cũng không rõ lắm...”
Tuy rằng đối với Uất Trì Tà Dịch có cảm tình, nhưng không có nghĩa là sẽ nói cho hắn hành trình của chủ tử, như vậy không phải là phản bội chủ tử sao? Điểm ấy Như Lan vẫn là biết đến.
“...”
Uất Trì Tà Dịch không biết nói gì, kỳ thật vừa rồi người của hắn đã đi theo, chẳng qua hắn chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi...
Vọng Hương lâu.
Một trong những tửu lâu lớn nhất kinh thành, chi phí ở đây cũng tuyệt đối không thấp.
Mà sở dĩ Đông Phương Ngữ Hinh chọn chờ người ở đây, đủ để nhìn ra tầm quan trọng của người kia.