Edit: Voi còi
Phải ghen tới như vậy?
Rời đi nơi này chẳng lẽ không tốt sao? Cho tới bây giờ nàng cũng không thấy được U Minh vương có cái gì đáng giá làm nàng yêu a.
Mẫn Du Nhiên như có suy nghĩ nhìn Nhu Y, hay là, có cái gì nàng không biết hay sao?
Quên đi, mặc kệ, nàng đã nghĩ muốn khôi phục võ công, cái khác, đều không quan trọng.
“Hết giận rồi hả?”
Nhìn Nhu Y thở phì phì trở về, Mẫn Bá Thiên giương mắt hỏi.
“Hừ... Hiện tại nàng ta cũng đắc ý vài ngày, không dùng được bao lâu, nàng cũng sẽ giống như ta...”
“Ha ha, Nhu Y, người phải biết lúc... U Minh vương gì đó, ăn nhiều chưa chắ đã là chuyện tốt...”
Mẫn Bá Thiên không cho là đúng cười, Nhu Y không hiểu nhìn hắn:
“Có ý tứ gì?”
“Về sau ngươi sẽ hiểu...”
Chuyện gì đều có hai mặt tốt và xấu, không phải chính mình, không phải là của mình, cuối cùng cũng không phải là của mình gì đó.
Võ công gì gì đó, kỳ thật chính mình từng bước một luyện tập, mới là tốt nhất.
Giống như là hắn, hiện thời tuy rằng đã rất lợi hại, Uất Trì Tà Dịch căn bản không phải đối thủ của hắn, nhưng hắn vẫn có chút hâm mộ Uất Trì Tà Dịch như cũ, bởi vì, võ công của hắn ta là của chính mình.
Mà võ công của mình, cũng là...
“Mẫn Bá Thiên, ngươi đến cùng đang nói cái gì a? Ngươi đang vì Mẫn Du Nhiên nói chuyện sao?”
Mẫn Bá Thiên nói thần bí như vậy, Nhu Y càng muốn làm rõ ràng, thế nhưng cố tình, hắn lại không nói chuyện nữa.
*****************
“Hinh Nhi, nàng cũng đừng quá mệt, nếu là nghiên cứu không ra cái gì, trước hết chúng ta nên đi thôi...”
Đây là lần đầu tiên bọn họ chỉ phát hiện một bệnh, về sau phát hiện, sẽ càng nhiều.
“Không, Tà Dịch, chàng không biết, cái này đối với chúng ta ý nghĩa không giống vậy...”
Đông Phương Ngữ Hinh lung tung xoa xoa mồ hôi trên mặt, nàng đã quan sát liên tục ba ngày ba đêm, mới có chút manh mối, hơn nữa, về sau nghiên cứu đại khái có phương hướng.
“Nhưng mà ta lo lắng thân thể của nàng...”
“Cái ta không thiếu nhất là đan dược, có thể ủy khuất chính mình hay sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh không quên cười cười đối với Tà Dịch, để cho hắn không cần quá mức lo lắng.
“Thế nhwung nàng luôn luôn không nghỉ ngơi... Hinh Nhi, muốn quan sát cái gì, nàng nói với ta, ta giúp nàng xem một lát, nàng ngủ một lát đi...”
Hắn không muốn để cho Đông Phương Ngữ Hinh tiếp tụcchịu đựng xuống, ngươi xem, mặt nàng đều gầy yếu không ít đây?
Đông Phương Ngữ Hinh vốn tưởng là chính mình xem chút là tốt rồi, nhưng Tà Dịch nói không sai, gần đây nàng cũng chưa thức sự nghỉ ngơi cho tốt, tuy rằng có thể ăn đan dược bổ sung thể lực, nhưng...
Tinh thần đã có chút kém, cho nên nàng cũng không từ chối, đem chuyện nên phải chú ý cùng hắn nói một chút, tìm một nơi tùy ý dựa vào nghỉ ngơi.
Nữ vương luôn luôn chăm sóc lão bá, độc kia tựa hồ cũng không truyền nhiễm.
Đây cũng là một tin tức tốt nhất bây giờ. Độc không truyền nhiễm, hoặc là nói sẽ không có người thứ hai bị lây nhiễm độc...
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh luôn luôn nghĩ, mặc dù là mơ hồ, nhưng loáng thoáng có một chút rõ ràng.
Nàng ngủ một hồi, bên Tà Dịch không có động tĩnh gì, nhưng mà lão bá kia...
“Không tốt, ông ấy đã chết...”
Nữ vương vội vàng tiến vào nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh mở mắt ra, có chút không thể tin được.
Tuy rằng, chết là chuyện sớm muộn gì, nhưng cùng dự đoán của nàng, sớm hơn rất nhiều.
“Hinh Nhi, ta bên này, không thấy được cái gì...”