Edit: Lam Thiên..
Uất Trì Tà Dịch không chút nghĩ ngợi, thật, muốn hủy khuôn mặt của mình, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng ngăn cản:
“Ngươi dám...”
Uất Trì Tà Dịch buông tay, có chút vô tội nói:
“Hinh Nhi, là nàng nói khuôn mặt của ta luôn chọc phải nợ hoa đào mà?”
Hắn cũng không nghĩ, chính mình thật sự trêu chọc không ít phiền toái cho Đông Phương Ngữ Hinh đâu?
“Chàng a, ta chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, ta cũng không thích cùng một người quái dị ở chung đâu...”
Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ nhìn hắn, nếu hắn thật sự hủy đi khuôn mặt của chính mình, chỉ sợ...
“Bất quá, chàng nếu là thật sự dám hủy đi mặt của mình, chỉ sợ nữ nhi của chàng cũng sẽ không còn thích chàng nữa...”
Đông Phương Ngữ Hinh đùa giỡn nói xong, Uất Trì Tà Dịch cũng nở nụ cười, bỗng nhiên hắn nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Tại thời điểm kia, Tiểu Hoan Hoan của hắn, chẳng phải là bởi vì hắn trưởng thành rất đẹp nên bé mới cùng hắn bắt chuyện sao?
Không thể tưởng được, trưởng thành đẹp cũng không tồi.
“Nàng nói cũng đúng, bất quá, vi phu cam đoan, tuyệt đối sẽ không nhìn nữ nhân khác cho dù chỉ liếc mắt một cái...”
“Ân, có những lời này của chàng thì tốt rồi...”
Nghe thấy thế, Đông Phương Ngữ Hinh cực kì yên tâm, nàng cúi đầu nhìn dược vật trong đan lô, hẳn là không sai biệt lắm:
“Đan dược này không sai biệt lắm, ta muốn tiếp tục luyện chế một ít đan dược cao cấp hơn một chút...”
“Ta giúp nàng hộ pháp...”
Tà Dịch thật tự giác làm bảo tiêu, Đông Phương Ngữ Hinh vốn là muốn bảo hắn nghỉ ngơi, nhưng nghĩ lại, Thiên Thương đảo xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn nếu có thể ngủ được mới là lạ.
Không cho hắn chút việc để làm, ngược lại trong lòng hắn càng thêm khó chịu?
“Ân, vậy làm phiền chàng, tướng công...”
Đông Phương Ngữ Hinh hoạt bát cười, tươi cười kia, giống như một đạo xuân phong thổi qua, Uất Trì Tà Dịch bỗng nhiên cảm thấy, tình huống này kỳ thật cũng không quá xấu như vậy.
Tuy rằng, không quá tốt, nhưng...
Đông Phương Ngữ Hinh cùng hắn, nữ vương, quốc sư, hơn nữa còn có Tiểu Hoan Hoan, bọn họ cùng nhau nỗ lực, nhất định có thể khiến Thiên Thương đảo chuyển nguy thành an.
Hắn thật may mắn, bên người có nhiều người nhưu vậy giúp hắn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Đông Phương Ngữ Hinh chuẩn bị hai ngày hai đêm, cũng không nghỉ ngơi, rốt cục đem đan dược toàn bộ chuẩn bị tốt.
Nàng đem đan dược để vào lọ, sau đó đưa cho một người hai lọ, nói cách sử dụng, như vậy cũng thuận tiện hơn một chút.
Này nọ đã chuẩn bị tốt, mục tiêu hiện tại của bọn họ là Phác Dương Sơn.
Thiên Thương đảo cách Phác Dương sơn cũng không xa, nhưng vào thời điểm này muốn đi qua, trên đường phải phá lệ cẩn thận, tốc độ cũng cũng chậm đi rất nhiều.
Hơn nữa, bọn họ không dám dùng võ công, như vậy thật dễ dàng bị người phát hiện --
Mọi người vẫn làm ra bộ dáng người một nhà, chạy hai ngày, rốt cục đến một cái thôn nhỏ.
Trong thôn một mảnh tĩnh mịch, tựa hồ như không có người sống.
Bọn họ cũng không mở miệng, chậm rãi đi vào.
Sư vương cùng Sư Hậu đã đi tìm người, cảm giác của chúng nó sắc bén hơn bọn họ.
“Nhà này có người...”
Rốt cục cảm giác được hơi thở của người, Đông Phương Ngữ Hinh ý bảo Uất Trì Tà Dịch lui về sau, nàng tiến vào đầu tiên.
“Lão bá...”
Là một cái lão nhân, nằm ở trên giường, sắc mặt rất đen, lúc này, gần như đã muốn chết.
Mặt hắn...
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn sắc mặt kia, sắc mặt nàng liền lạnh lùng, nàng không dám trực tiếp tiếp xúc hắn.
Dùng chỉ bạc ôm lấy cánh tay của hắn, nàng nhắm mắt cẩn thận dò xét mạch đập của hắn.
Này...
Thật đúng là trúng độc...