Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 548: Đồng sinh cộng tử




Edit: Voi còi

“Đại trưởng lão...”

Lúc này, có một đạo bóng dáng bay ra, người đó không có té ngã, nhưng lui về sau mấy bước mới dừng lại.

Võ công của đại trưởng lão cao nhất, ở bên trong kiên trì thời gian cũng dài nhất...

“Lão hồ ly?”

Nghe bọn hắn kêu đại trưởng lão, mayas người Đông Phương Ngữ Hinh vốn cũng không nghĩ nhiều, nhưng cẩn thận thấy rõ ràng, mới phát hiện đây là lão hồ ly, nàng vội vàng đi qua, vội vàng hỏi:

“Tiểu Nhạc Nhạc thế nào? Tiểu Hoan Hoan thế nào?”

Bọn chúng là theo đại trưởng lão đi, nhưng hôm nay đại trưởng lão xuất ra như vậy, kia...

Người trong đó, chứ không phải là Tiểu Hoan Hoan cùng Tiểu Nhạc Nhạc sao?

“Ta...”

Đại trưởng lão há miệng, đầu tiên là ói ra một búng máu, sau đó thở dài:

“Chắc là không có việc gì... Huyết mạch của Tiểu Nhạc Nhạc quá cường hãn, ta đều áp chế không được...”

Này...



Động tĩnh này quả nhiên là Tiểu Nhạc Nhạc.

Nhưng Tiểu Hoan Hoan vẫn còn ở bên trong.

Võ công lão hồ ly như thế nào, Đông Phương Ngữ Hinh rõ ràng. Mà hai người khác, đã là trưởng lão, võ công tất nhiên cũng không kém.

Bọn họ đều bị đánh ra, vậy Tiểu Hoan Hoan chẳng phải là...

Trực tiếp chết ở bên trong?

Võ công của Hoan Hoan, nàng lại rất rõ ràng.

“Ta muốn cứu Hoan Hoan...”

Đông Phương Ngữ Hinh nhấc chân bước đi, lão hồ ly một phen giữ chặt:

“Ngươi muốn làm cái gì...”

“Cứu nữ nhi của ta!”

Đông Phương Ngữ Hinh thần sắc kiên định nói.
“Ngươi so với ta lợi hại hơn?”

Lão hồ ly lau máu tươi ở khóe miệng, hỏi.

Lời này, thật đả kích người, nhưng là lời nói thật.

Tuyệt đối là lời nói thật.

Đông Phương Ngữ Hinh giận tái mặt, chớ nói chính nàng, là bốn người bọn họ cùng tiến lên, cũng không phải đối thủ của lão hồ ly.

“Nhưng Hoan Hoan là nữ nhicủa ta...”

“Ngươi muốn đi chịu chết?” Lão hồ ly không hiểu hỏi.

“Cho dù là như thế, ta cũng tuyệt đối sẽ không mặc kệ Hoan Hoan...”

Ha ha, có lẽ thật ngốc, nhưng...

Ai bảo nàng là một mẫu thân đây? Không có người mẫu thân nào sẽ ở thời điểm biết được đứa nhỏ của mình có nguy hiểm mà trốn đi, không đi cứu bé --


[ truyen cua tui dot net ] “Chúng ta cùng nhau...”

Uất Trì Tà Dịch bắt lấy tay của Đông Phương Ngữ Hinh, thần sắc kiên định nói.

Lần này Đông Phương Ngữ Hinh không cự tuyệt, nàng đối với hắn hơi hơi cười: “Được...”


Cùng sinh cộng tử...

Bốn chữ này, rất đơn giản, nhưng chân chính làm được có mấy người?

Hai người vừa muốn đi, lão hồ ly ngăn cản bọn họ:

“Các ngươi đi vào là chịu chết, Tiểu Hoan Hoan bây giờ còn không có việc gì đâu?”

Tiểu Hoan Hoan không có việc gì? Hai người đều là không hiểu, lão hồ ly giải thích nói:

“Cửu Vĩ Hồ màu vàng, vốn là chí tôn của Cửu Vĩ Hồ chúng ta, cho dù là ta, cũng muốn đối hắn kiêng dè ba phần... Tiểu Nhạc Nhạc từng đã đem máu của chính mình cho Tiểu Hoan Hoan, tuy rằng, Tiểu Hoan Hoan nói sẽ trả lại, nhưng trong quá trình trả lại, chúng ta liền phát hiện, hai dòng máu tinh thuần nhất của bọn họ đã dung hợp...”

Này...

Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu lắm, nữ vương cũng là gật gật đầu, hiển nhiên bà cũng nghe nói qua.

“Dung hợp, tự nhiên không có khả năng toàn bộ trả lại... Nói đơn giản chút, hiện giờ trong thân thể Tiểu Hoan Hoan, có máu của Tiểu Nhạc Nhạc, mà thân thể Tiểu Nhạc Nhạc, giống nhau có máu của Tiểu Hoan Hoan... Đây là huyết mạch thức tỉnh, hắn sẽ làm bị thương đến người ngoài, nhưng... Tiểu Nhạc Nhạc và Tiểu Hoan Hoan, lại không có việc gì...”

Là như thế này sao? Thật là như vậy sao? Ông ấy không có lừa nàng?

Đông Phương Ngữ Hinh vẫn có chút không tin như cũ.