Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 461: Tiểu Hoan Hoan tức chết nàng




Edit: LamThiên..

Hắn hít vào mấy ngụm, ánh mắt Đông Phương Ngữ Hinh nhíu lại, mùi hương kia quả nhiên có cổ quái.

Mà Uất Trì Tà Dịch...

Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng nhìn về phía hắn, hắn tuy rằng không có kêu lên, nhưng sắc mặt cũng đã biến thành màu xanh đen.

“Tà Dịch...”

Đông Phương Ngữ Hinh vốn là muốn đi qua đỡ quốc sư, nhưng nhìn thấy Tà Dịch cũng trúng độc, nàng vội vàng nói:

“Nữ vương, đi qua đây một chút...”

Nữ vương vội vàng đi qua đỡ lấy quốc sư, còn Đông Phương Ngữ Hinh thì vọt tới bên người Uất Trì Tà Dịch, đỡ hắn lo lắng hỏi:

“Ngươi... Tà Dịch, ngươi thế nào?”

“Ta không sao...”

Sắc mặt Tà Dịch xanh đen, nhưng vẫn đối với Đông Phương Ngữ Hinh cười, tiểu nha đầu này, nên cần vì chính mình quan tâm.

Vừa rồi hắn có bế khí, nhưng...

Hắn là sau khi hít một hơi xong mới bế khí, cho nên...



“Làm sao có thể không có việc gì đâu, mặt của ngươi đều...”

Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, đã ở lúc này rồi mà hắn vẫn còn mạnh miệng.

Vội vàng tìm giải độc đan cho hắn ăn vào, thứ này là độc gì nàng không biết, nhưng giải độc đan của nàng, tuy rằng không dám nói là có thể giải trăm độc, nhưng đối với độc thông thường thì vô cùng có tác dụng.

“Nữ vương... Đút cho quốc sư ăn một viên...”

Đông Phương Ngữ Hinh quăng qua hai viên, nữ vương vội vàng tiếp nhận, quốc sư ăn một viên, chính nàng cũng ăn vào một viên.

Mà Đông Phương Ngữ Hinh lại không cần ăn, nàng đối với dược vật kháng tính (đề kháng) tương đối cao.

Cái này, công lao là của Chích Lão, lúc trước Chích Lão cho nàng ăn không ít thứ tốt, tự nhiên có thể giải độc.

Đông Phương Ngữ Hinh đỡ Uất Trì Tà Dịch ngồi xuống:

“Ngồi xuống... Điều tức một chút đi...”

Đông Phương Ngữ Hinh nhẹ giọng nói, Tà Dịch gật gật đầu, hiện tại hắn cảm giác chính mình cũng không tốt lắm.

“Mẫu thân, phụ thân không có việc gì đi?”
Tiểu Hoan Hoan cũng chạy tới, tiểu nha đầu này năng lực kháng độc so với chính mình đều cường hãn hơn.

“Yên tâm, không có việc gì...”

Hoan Hoan nhướng mày lên, làm cho người ta nhìn vào đều cảm thấy đau lòng.

Tà Dịch cùng quốc sư muốn điều tức, mọi người trước hết chờ, mà mùi mốc trong cái cổ mộ kia cũng càng ngày càng yếu, cuối cùng không còn ngửi thấy.

Mà giờ phút này, hai người bọn họ cũng điều chỉnh không sai biệt lắm, sắc mặt cũng đã khôi phục bình thường.

“Hay là hai người chúng ta trước thôi...”

Quốc sư thấp giọng nói nói, Đông Phương Ngữ Hinh muốn cự tuyệt, Tà Dịch lại che miệng nàng nói:

“Loại chuyện xông vào trước này, tự nhiên là do nam nhân chúng ta làm...”

Ngạch...

Giờ phút này còn phân biệt nam nữ sao? Đông Phương Ngữ Hinh rất muốn hỏi, nhưng nàng hiểu tính cách của Uất Trì Tà Dịch, cho nên cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Hai người thật cẩn thận tiến vào, nữ vương cùng Đông Phương Ngữ Hinh ở bên ngoài chờ --

“Hinh Nhi, ngươi cùng hắn quen biết như thế nào?”

Nữ vương tò mò hỏi, cảm tình của bọn họ, tựa hồ thật không tồi.

“Ha ha, chúng ta quen biết, kia nhưng là oanh oanh liệt liệt...”

Nghĩ đến thời điểm bọn họ quen biết, Đông Phương Ngữ Hinh không biết có nên hay không nói chính mình rất may mắn.

Nàng từng đã...

Thê thảm như vậy, ai ngờ tương ngộ, gặp được dĩ nhiên là người so với tất cả mọi người ở Kỳ Thiên Quốc đều muốn tôn quý hơn?

“Oanh oanh liệt liệt?”

Nữ vương nghi hoặc hỏi.

“Phụ thân cùng nương là hoàng thượng tứ hôn nga...”

Tiểu Hoan Hoan ngẩng đầu nói xong, bé mỉm cười ngọt ngào:

“Thời điểm bọn họ động phòng, con còn ở một bên nhìn lén đấy...”

Đông Phương Ngữ Hinh có chút không biết nói gì...