Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 453: Tổn thương tinh thần




Edit: Lam Thiên..

“Hinh Nhi...”

Uất Trì Tà Dịch rốt cục cũng kết thúc nụ hôn này, hắn cúi đầu áp vào bên tai Đông Phương Ngữ Hinh nói:

“Nếu không phải địa phương này không thích hợp, ta thật muốn... Hung hăng muốn nàng...”

Một câu này, thanh âm của hắn rất thấp, thấp đến nỗi chỉ có bọn họ hai người nghe được.

Khuôn mặt Đông Phương Ngữ Hinh đỏ lên, không nói gì, chỉ cúi đầu.

“Chúng ta nhất định sẽ đi ra ngoài... Đừng quên -- nàng còn nợ ta một đứa nhỏ đấy?”

Nàng từng đã đáp ứng hắn, nhưng sau này bởi vì đủ loại sự tình nên bị trễ nải, hắn thật muốn thêm một đứa nhỏ.

Thời điểm Hoan Hoan ra đời, hắn không có bồi ở bên người nàng, nhưng hắn biết nàng đã chịu rất nhiều khổ sở.

Hoan Hoan lớn lên, hắn cũng không có phụng bồi bên cạnh, bỏ lỡ rất nhiều vui vẻ.

Nếu bọn họ lại có một cái đứa nhỏ, hắn tất nhiên sẽ luôn luôn phụng bồi bọn họ, không cho bọn họ phải nhận nửa điểm thương tổn.

“Tà Dịch, nếu là... Chúng ta không ra được... Ngươi có hối hận không?”

Đông Phương Ngữ Hinh không dám nói chắc chắn có thể đi ra ngoài, bởi vì chỗ này...


Nàng đã tới thời gian rất lâu, nhưng vẫn một mực tìm không được cửa ra.

“Cùng chết tại đây, cũng không tồi...”

Tà Dịch không thèm để ý cười, thời điểm hắn đến, thì hắn đã không nghĩ nhất định có thể đi ra ngoài, nhưng nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh cùng Hoan Hoan, hắn cảm giác chính mình nhất định phỉa dẫn bọn họ ra ngoài thế thôi.

“Nói bậy, chúng ta cùng nhau nỗ lực, nhất định có thể đi ra ngoài...”

- -- ------ ------ ------ ------ -------

Quốc sư thản nhiên nhìn bọn họ, nhìn thấy bọn họ nùng tình mật ý, tâm hắn, không biết nên dùng tâm tình gì để hình dung.

Thủ hạ của Nữ vương, có rất nhiều nữ nhân, nhưng hắn một người cũng không thấy vừa mắt.

Không phải bởi vì bề ngoài của các nàng, mà là...

Hắn cảm giác, cùng với bọn họ trong lúc đó không chút cảm giác.

Mà Đông Phương Ngữ Hinh, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, hắn cũng không nhìn nhiều.

Nhưng sau này tiếp xúc...

Hắn không biết tâm của chính mình, làm sao có thể rơi xuống trên người nàng.
Thời điểm bị vây nhốt ở chỗ này, bọn họ trốn không thoát.

Hắn thậm chí nghĩ tới như vậy cũng không tồi.

Bởi vì có nàng phụng bồi bên cạnh hắn.

Nhưng vì sao này nam nhân lại xuất hiện!?

Cạnh tranh? Cướp đoạt? Tranh dành?

Cùng nam nhân này tính toán so đo, lúc này hết thảy đều là buồn cười như vậy.

Hắn thua, Hoàn toàn thua.

Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã không có tư cách cùng hắn tranh dành!

Bởi vì ở trong mắt Đông Phương Ngữ Hinh, nàng căn bản không nhìn thấy hắn.

Người nàng yêu, người trong lòng nàng, luôn luôn chỉ có một người, là nam nhân trước mắt này, tướng công của nàng...

Ha ha, không thể tưởng được người trong lòng hắn, không ngờ lại là một nữ nhân đã có phu quân.

Một bàn tay bỗng nhiên vươn qua, nắm lấy hắn.

Quốc sư ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt có chút già nua.

Vẻ mặt nàng thân thiết nhìn hắn, không nói chuyện, nhưng trong mắt đã nói lên rất nhiều.


Hắn không có việc gì, thật sự...

Hắn thích Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng...

Hắn càng muốn tôn trọng nàng, càng hi vọng nàng có được hạnh phúc.

Là nàng cho hắn một lần nữa có thể đứng lên, là nàng cho hắn hi vọng có thể đi ra ngoài, là nàng cạy mở cánh cửa luôn bị phong bế trong tâm hắn, cũng là nàng, hủy đi mong muốn cuối cùng của hắn...

Nhân sinh, thật đúng là buồn cười, nếu là có thể lựa chọn, hắn muốn cùng nàng ở tại địa phương kia, chẳng sợ chỉ là bằng hữu, nhưng so ra cũng tốt hơn hiện tại rất nhiều.

“Nương...”

Cái miệng của hắn mở ra, khẩu hình kia, khiến nữ vương sửng sốt...

Tuy rằng không có phát ra tiếng, nhưng nàng đọc hiểu khẩu hình của hắn!

Quốc sư đã có bao lâu không có kêu nàng như vậy?

Nàng...

Ánh mắt kinh ngạc, nàng bỗng nhiên không biết nên đáp lại thế nào