Edit: PDN
Đã không có tiểu hồ ly, mỗi ngày của bé càng nhàm chán.
“Hoan Hoan, con phải tin tưởng nương, cho dù nương chết tại đây, cũng sẽ từ bỏ cho con đi ra ngoài...”
Ngược lại nàng không sao cả, nhưng Hoan Hoan nhỏ như vậy, nàng cũng không muốn để cho Hoan Hoan vẫn ở chỗ này trôi qua cả đời.
“Vâng... Nương, nhưng Hoan Hoan không thích nơi này...”
Ô ô, cả ngày ở trong bóng đêm cảm giác không tốt một chút nào.
Hoan Hoan oán giận chu cái miệng nhỏ nhắn, kỳ thật, sao chỉ có mình bé chứ, ngay cả đám người Đông Phương Ngữ Hinh, nữ vương và quốc sư, cũng không muốn bị nhốt tại nơi tối tăm mịt mù này cả đời.
Nhưng bây giờ, điều quan trọng là bọn họ phải tìm được đường đi ra ngoài.
Bọn họ tiếp tục tìm kiếm, bỗng nhiên nơi này lay động dữ dội lên.
Cũng giống như lúc bọn họ đến rơi xuống, lắc lư kịch liệt.
“Mọi người cẩn thận...”
Đông Phương Ngữ Hinh hô, ba người dựa vào nhau, một bàn tay của quốc sư vẫn bế tiểu Hoan Hoan như cũ.
“Không đúng, lắc lư lần này có phải ý muốn nói chúng ta có thể đi ra ngoài hay không? Chúng ta cầm lấy tay nhau, dù sao cũng không cần tách ra, đi đến gần xem chỗ lắc lư mạnh nhất kia...”
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng lên nói.
Nữ vương vừa nghĩ cũng đúng, bọn họ lung lay lảo đảo đứng lên, tuy rằng lúc này đứng cũng rất khó, nhưng bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Chỗ tối tăm mù mịt này, hễ có một tí hi vọng, bọn họ cũng không muốn bị nhốt!
Sợ ngã sấp xuống, mọi người đều đi thật cẩn thận, di chuyển mỗi một bước đều thật khó khăn.
Nhưng bọn họ cũng chưa từ bỏ, tư tưởng muốn đi ra ngoài đã chiến thắng tất cả.
Bởi vì muốn đi ra ngoài, bọn họ liền đi về phía địa phương lắc lư mãnh liệt nhất.
Rốt cục, nơi đen thui này lóe ra ánh sáng mạnh mẽ chói mắt.
Đây là ánh sáng thuộc về bên ngoài.
Bọn họ có thể đi ra ngoài sao?
Mọi người vui vẻ muốn cười, tốc độ bước chân cũng nhanh hơn.
Nhưng mà, bọn họ chưa tới gần, ánh sáng kia lại chợt lóe rồi tắt...
Dựa vào, tình huống là thế nào?
Xung quanh lại khôi phục bóng tối, lúc vừa rồi bọn họ thậm chí nghe được có âm thanh của cái gì rơi xuống đất.
Đột nhiên không coanhs sáng, khiến mắt của bọn họ rất khó thích ứng.
Có điều, võ công của bọn họ không kém, rất nhanh, nữ vương thấy rõ tất cả mọi thứ xung quanh đây trước
##############################
“Có người...”
Bà kinh ngạc nói, mắt của Đông Phương Ngữ Hinh nheo lại một chút, lúc này cũng hơi thích ứng.
Nàng đi tới, mặt của người nọ hướng xuống dưới, không thấy rõ dung mạo.
Nhưng trên người có mùi máu tươi nồng đậm, rố ràng là bị thương.
Nàng muốn lật thân mình của người kia lại, nhưng quốc sư đã đi tới, ngăn cản nói:
“Ta làm đi...”
Tay của Đông Phương Ngữ Hinh ngừng lại, một bàn tay của quốc sư đã di chuyển người kia.
Sau đó...
Khuôn mặt của người đó lộ ra, tuy rằng bên trên có vết máu, nhưng lòng Đông Phương Ngữ Hinh căng thẳng:
“Tà Dịch...”
“Mẫu thân, người nói là ai?”
Tại nơi này, võ công của Hoan Hoan yếu nhất, bé chưa nhìn thấy thứ gì, nghe thấy cái tên này, kích động kêu lên.
“Tà Dịch...”
Đông Phương Ngữ Hinh một phát đẩy quốc sư ra, ôm lấy người hôn mê kia.
“Phụ thân??”
Hoan Hoan cũng vùng vẫy đi xuống, bé tiến đến bên người Đông Phương Ngữ Hinh, định vươn tay, nhưng không dám.
“Cái kia... Hinh Nhi, hình như hắn bị thương không nhẹ đâu...”
Lúc này nữ vương đã hiểu được đây là ai, bà nhắc nhở nói.
“Ôi... Tà Dịch, chàng thật ngốc...”
Nàng nghĩ rằng hắn sẽ không từ bỏ bọn họ, nhưng không nghĩ rằng hắn thật sự sẽ tự mình đi vào.