Editor: LamThiên..
“Nương... Nhà của mỹ nam bị người xấu đốt cháy, mỹ nam không chỗ ở, Hoan Hoan liền dẫn hắn về đây...”
Người xấu? Nàng là người xấu sao? Đông Phương Ngữ Hinh muốn phản bác, nhưng thời điểm nhìn thấy khóe miệng hắn như có như không tồn tại một chútý cười, nàng quyết định nuốt lời phản bác xuống.
Cố ý, nam nhân này chính là cố ý đến chọc giận nàng. Còn dám nói nàng là người xấu đốt cháy nhà của hắn, hắn thế nào không nói hắn đã làm chuyện vô lại với nàng trước? A a a, thật tức chết nàng.
Mà nữ nhi ngốc của nàng, nàng (hoan hoan) có biết lão nương của chính mình bị nam nhân này đoạt mất nụ hôn đầu tiên hay không? Đã thế lại còn dám giúp đỡ tên đầu sỏ gây đáng chết này.
Nàng muốn phát tác nhưng Hoan Hoan còn ở đây, nàng cũng không thể tùy tiện phát giận, Đông Phương Ngữ Hinh hung hăngtrừng mắt nhìn Uất Trì Tà Dịch một cái xong lại cúi đầu tiếp tục ăn tâm nói ta không nhìn ngươi, không nhìn ngươi.
Bên nàyĐông Phương Ngữ Hinh liều mạngkhông nhìn đến nam nhân đáng chết kia, nhưng Uất Trì Tà Dịch lại không có chút tự giác nào, nam nhân này lúc thì gắp thức ăn cho Hoan Hoan, lúc thì lấy canh cho Hoan Hoan, lúc lại tự mìnhuy Hoan Hoan ăn, kia thật đúng là một người ân cần a.
Đông Phương Ngữ Hinh buồn bực tức giận nhưng nàng không thể phát giận, lúc sau cơm nước xong xuôi, Hoan Hoan thế nhưng lại mang lọ thuốc chân quý nàng đưa đem tới bên người Uất Trì Tà Dịch: “Mỹ nam, thúc có ăn cái này không? Là nương làm cho ta, có thể ăn...”
Uất Trì Tà Dịch đưa tay nhận lấy, đối với ánh mắt muốn giết người của Đông Phương Ngữ Hinh làm như không thấy, cúi đầu đổ ra một viên ra lòng bàn tay xem.
“Thúc ăn sao??” Hoan Hoan lại rất vui vẻ hài lòng, Uất Trì Tà Dịch cầm lấy đưa đến miệng, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn đến cắn răng.
“Này, là đồ con hay ăn?”
Thời điểm Đông Phương Ngữ Hinh muốn ngăn cản nam nhân này ăn dược của nàng thì Uất Trì Tà Dịch bỗng nhiên dừng lại, hỏi.
“Đúng vậy, nương nói nó đối thân mình có lợi...”
Hoan Hoan gật gật đầu, Uất Trì Tà Dịch hơi hơicười, sủng nịchsờ sờ đầu Hoan Hoan, nói: “Tuy rằng dược này rất có lợi cho bản thân, nhưng tiểu hài tử không thể ăn nhiều, ăn nhiều cũng không tốt...”
Đây là đan dược cấp hai, tuy rằng không phải quá quý hiếm, nhưng...
Này chỉ cần một viên cũng đáng không ít bạc, lấy loại này cấp Hoan Hoan làm kẹo ăn, nữ nhân này thật sự là quá lãng phí.
“Không thể nào. Nương, thật vậy chăng?”
Hoan Hoan có chútkhông tin tưởng hỏi Đông PPhương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh trừng mắt nhìn Uất Trì Tà Dịch một cái, quay đầu đối với hoan cười nói: “Đương nhiên sẽ không, Hoan Hoan muốn ăn liền ăn đi...”
Nàng đi đến bên người Hoan Hoanlôi kéo tay Uất Trì Tà Dịchhướng ra phía ngoài mà đi, Uất Trì Tà Dịch qcủa con có chút việc cần thương lượng...”
Lời nói này nói ra tựa hồ hắn cùng Hoan Hoan rất quen thuộc vậy.
Lôi kéo hắn đi đến hậu viện, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn thấy Hoan Hoan không đi theo ra mới lạnh mặt, cả giận nói: “Uất Trì Tà Dịch, ngươi đây là muốn gì?”
“Ta không muốn gì a... Ngươi đốt cháy nhà của ta, ta liền không có chỗ ở may mắn vừa vặngặp được Hoan Hoan, liền đi theo nàng về đây...”
Uất Trì Tà Dịch vô tộibuông tay, không biết vì sao, hắn cảm thấy bộ dáng tức giận của nữ nhân nàyđặc biệt đẹp, có ý tứ.
“Ngươi cũng chỉ có một nơi kia để ở? Uất Trì Tà Dịch, ngươi là muốn nương nhờ tacó phải hay không?”
Đông Phương Ngữ Hinh hít sâu một hơi, nam nhân này đến đây tuyệt đốichính là muốn chọc tức nàng.
“Nương nhờ ngươi? Nữ nhân, ngươi cũng quá tự kỷ đi? Nếu không phải bởi vì Hoan Hoan, ta mới lười đến nơi này của ngươi đâu?”
“Ngươi...”
Đừng nóng giận, đừng nóng giận, Đông Phương Ngữ Hinh nỗ lựcnói với chính mình, tức giận sẽ không giải quyết được vấn đề.
Hắn đối với Hoan Hoan, hoặc là đối với nàng, khẳng địnhlà có ý đồ.