Edit: Voi còi
Bà không muốn làm cho Tiểu Hoan Hoan đau lòng a, cho nên bà chỉ có thể đi ra ngoài.
“Đúng vậy, ta cũng không cam lòng bảo bối của... Ha ha, là đồ nhi bảo bối của chúng ta đau lòng.”
Thấy Chích lão trừng mắt nhìn qua, Liệt lão vội vàng sửa lại xưng hô, ông cũng quá nghẹn khuất, không nên có lão thái bà như vậy a.
“Hừ...”
Chích lão mở không gian ra, không trung bỗng nhiên nhiều ra hai người, mọi người sửng sốt, rất nhiều người lại nhận ra bọn họ...
“Chích lão?”
“Liệt lão!”
“Sao bọn họ cũng tới rồi? Bọn họ không phải đã thật lâu không ra sao?”
Có người nghi hoặc hỏi, nhưng làm sao bọn họ biết, hai người kia, chỉ là vì tiểu nha đầu kia mới đi ra a.
Đương nhiên, Hoan Hoan cũng không biết bọn họ đến đây, bé vẫn khóc như cũ, hiệu trưởng vừa thấy bọn họ xuất hiện, vội hỏi:
“Chích lão, Liệt lão, các ngươi xem tiểu hồ ly này nên cứu thế nào?”
Những lời này của Hiệu trưởng khiến nhóm người Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, nhưng vừa thấy, Đông Phương Ngữ Hinh hoàn toàn ngây người:
“Sư... Sư phụ?”
“Gia gia? Nãi nãi?”
Hoan Hoan cũng nhận ra bọn họ, bé vui vẻ khóc càng thương tâm, tiểu thân mình vội vàng đi qua, ôm lấy Chích lão:
“Ô ô, nãi nãi... Tiểu Nhạc Nhạc của cháu...”
“Ai... Tiểu Hoan Hoan a, cháu đừng lo lắng, không phải có nãi nãi ở đây sao?”
Chích lão cười hiền từ, đối thoại này, khiến mọi người lại dại ra...
Đông Phương Ngữ Hinh vậy mà gọi Chích lão là sư phụ, kia...
Chích lão a... Thế nhưng là luyện đan sư trong truyền thuyết, bao nhiêu người muốn bái sư cùng bà, nhưng...
Một người bà cũng không nhận, lúc này bỗng nhiên toát ra Đông Phương Ngữ Hinh, dĩ nhiên là đồ đệ của bà...
Thế nhưng vì sao, nửa điểm bọn họ cũng không có nghe nói qua?
Còn có tiểu nha đầu này, trách không được biến thái như vậy, thì ra dĩ nhiên là...
Trời ạ, sự tình hôm nay, thật sự là làm cho người ta rất rung động.
“Hoan Hoan, cháu cho tiểu hồ ly của mình áp chế nhiệt lượng trên người một chút...”
Chích lão quan sát đến tiểu hồ ly, dặn dò nói.
“Dạ...”
Tiểu nha đầu vội cùng Tiểu Nhạc Nhạc khơi thông, một lát sau, trên người Tiểu Nhạc Nhạc, quả nhiên màu đỏ phai nhạt một ít.
“Nó muốn vào thay đổi, cần rất nhiều năng lượng, nhưng năng lượng luôn luôn cung ứng không đủ...”
Chích lão thở dài, quay đầu nhìn về phía hiệu trưởng, hỏi:
“Hiệu trưởng, ngươi xem có thể để cho vật nhỏ này tới hồ hàn băng trước chờ thêm mấy ngày hay không, qua vài ngày không phải có trận thi đấu thứ hai sao? Lúc đó chắc là thất giai đan dược đi, đến lúc đó nó đi ra ăn chút đan lôi, chắc là có thể hoàn thành lần tiến hoá đầu tiên...”
“Điều này có thể...”
Hiệu trưởng cũng tò mò nhìn Tiểu Nhạc Nhạc, thậm chí ông nhìn không ra đến cùng nó là cái gì.
“Chích lão, đây là ma thú gì?”
Nhịn không được tò mò trong lòng, hiệu trưởng hỏi.
“Là vĩ hồ... Nhưng mà, ta cũng nhìn không ra đến cùng là mấy đuôi, có lẽ, tam vĩ (ba đuôi), lục vĩ (sáu đuôi)... Thậm chí Cửu Vĩ Hồ (cáo chín đuôi)...”
Hồ ly, chia làm một loại hồ ly và vĩ hồ.
Mà vĩ hồ, lại căn cứ đuôi nhiều ít mà phân chia...
Trong đó cao nhất, tất nhiên là Cửu Vĩ Hồ.
“A... Là vĩ hồ a...” Hiệu trưởng có chút giật mình, hồ ly cùng một loại ma thú không giống nhau, bọn chúng thông minh, thậm chí có trí lực không thua kém loài người, dưới tình hình chung, căn bản sẽ không khế ước cùng người.
Mà tiểu nha đầu này, lại có thể khế ước đến một con vĩ hồ, thật sự là...
Làm cho người ta không tưởng tượng được a.
“Tiểu nha đầu, không thể tưởng tượng được cháu thật có khả năng a...”
Hiệu trưởng tán thưởng vuốt đầu Tiểu Hoan Hoan.
“Hừ, đó là tự nhiên, ngươi cũng không nhìn xem là đồ đệ của ai...”