Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 338: Đồ đệ biến thái




Edit: PDN

“Ta làm sao mà biết? Có lẽ, bé trời sinh đã có bản lĩnh thu phục dị hỏa... Ai, ông lão, ông nhìn lửa của bé, hình như có phần không đúng...”

Chích lão vẫn đang quan sát dị hỏa của Hoan Hoan, cuối cùng cảm thấy không đúng.

“Ừ?”

“Giữa màu đỏ xen lẫn ánh sáng màu lam nhạt, hình như đây là...”

Chích lão có phần không thể tin được, không thể nào? Nếu thật sự như vậy, cũng quá phung phí của trời đi?

“Bà nói là cắn nuốt?”

Liệt lão rất nhanh hiểu được rồi, ông nhìn cẩn thận, hình như thật sự có ánh sáng màu lam nhàn nhạt.

Trời ạ, tiểu Hoan Hoan này, con cũng quá mạnh mẽ chứ?

“Ừ, tôi thấy có khả năng...”

Chích lão như nghĩ tới cái gì nói, sắc mặt của Liệt lão nặng nề nói:


“Có lẽ là như vậy, vậy nếu là như thế, về sau nhìn thấy tiểu nha đầu này, nên cẩn thận một chút...”

Bảo bối bọn họ dùng hơn nửa đời người, cũng không muốn bị tiểu nha đầu này ăn đi, vậy bọn họ còn không đau chết à?

Lúc này Chích lão và Liệt lão cũng không hiện thân, bọn họ đang ở không gian ẩn nấp xem.

Tuy rằng chuyện ngày hôm nay thật chấn động, nhưng còn chưa tới mức để cho bọn họ tự mình ra xem.

Sở dĩ bọn họ vụng trộm xem, chẳng qua là bởi vì chuyện này liên lụy đến người của bọn họ, bọn họ cũng muốn biết, vài năm nay hai nha đầu có tiến bộ hay không?

Lúc trước họ không tiếc ngừng lại việc yên tĩnh tu luyện đến cứu người, cuối cùng việc này không thể không đạt được giá trị gì.

Có điều, bây giờ xem ra, hai người thật là nhân tài hiếm có, lúc ấy bọn họ không uổng phí công sức.

Mà ánh sáng màu lam nhạt bọn họ thấy được kia, hiện trường cơ bản không ai có thể nhìn được đến.

Dù sao, một chút ánh sáng màu lam này, hầu như không thể nhìn thấy.

Tiểu Hỏa cầu của Hoan Hoan lộng lẫy lên đài, nháy mắt khiến mọi người hoàn hồn.
Sắc mặt Đông Phương Ngữ Hinh tối sầm lại trách cứ, ánh mắt có lo lắng mơ hồ.

Tà Dịch cúi đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, khẽ nói:

“Hoan Hoan chưa tới mức không dùng được như vậy, Tiểu Hỏa cầu này, muốn cướp đi, thật đúng là cần chút bản lĩnh...”

Tà Dịch nói rất đúng, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh có phần thoải mái, nhưng mà, nóng nảy bộc lộ dị hỏa trên người, Hoan Hoan cần càng nhiều vũ khí phòng thân.

Nếu, nàng đến Đan học viện, tu tập ở đây, có lẽ sẽ an toàn rất nhiều...

Nghĩ vậy, trong lòng cũng bình tĩnh không ít.

Hoan Hoan nhìn thoáng qua dược liệu xếp đặt chỉnh tề trước mặt, hai mắt khép hờ, nhớ lại biện pháp Đông Phương Ngữ Hinh dạy cho bé...

Bé từng luyện chế thành công một lần rồi, lại nhìn Đông Phương Ngữ Hinh luyện đan vô số lần, một ít thủ pháp gì đó, đã sớm thuộc lòng.

Hơn nữa đan dược này vừa mới luyện chế qua, cho nên, không có gì lo lắng, chỉ là lặp lại một chút quá trình lúc đầu mà thôi.

Cuộc thi thông thường, sẽ chuẩn bị ba phần dược liệu.

Nói cách khác, ngươi có hai cơ hội thất bại.

Nhưng bên người của Hoan Hoan, cũng chỉ có một phần.


Một phần, một phần mà thôi.

Trong lòng Hoan Hoan hiểu rõ, đây không phải là mẫu thân khó xử với mình, mà là...

Tín nhiệm của mẫu thân với bé, mẫu thân tin tưởng bản thân bé, chỉ cần một lần, đủ để bé có thể thành công.

Được người chính mình tin tưởng nhất tín nhiệm như thế, Hoan Hoan tự tin nhiều hơn.

Nàng thở dài một hơi, yên lặng tập trung tư tưởng, tay nhỏ bé với ra, thuần thục lướt qua, bắt đầu công việc tinh luyện bước đầu của luyện đan.

Tiểu Hỏa cầu đã bị triệu hồi quay về đan lô, nó biết hôm nay rất quan trọng đối với Hoan Hoan, cũng không nghịch ngợm, từ từ thiêu đốt.

Dược liệu rơi vào đan lô, sắc mặt của Hoan Hoan bình tĩnh khống chế thế lửa, nhiệt độ.

Bây giờ bé, không còn cười đùa nghịch ngợm, đáng yêu giả vờ ngây thơ như trước, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của bé là nghiêm túc, chuyên chú.