Edit: Voi còi
Tà Dịch cưng chiều nhìn nàng, tiểu nha đầu này suy nghĩ gì, hắn có thể không biết sao?
“Thật sự?”
Đông Phương Ngữ Hinh nhướn nhướn mày, bộ dáng tựa hồ rất có hứng thú.
“Đương nhiên...”
“Ta đây muốn...”
Đông Phương Ngữ Hinh cười xấu xa, bỗng nhiên một cái xoay người, áp đảo Uất Trì Tà Dịch:
“Ta đã nghĩ áp đảo chàng...”
Tà Dịch đầu tiên là ngây người một chút, hắn cho rằng ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh là...
Im lặng, chẳng lẽ là hắn lĩnh hội sai lầm rồi sao?
Chẳng qua, hắn cũng chỉ sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại, tự nhiên xem Đông Phương Ngữ Hinh, hai mắt vẫn mỉm cười như cũ:
“Được... Vô cùng vui lòng...”
Thuậ theo như vậy?
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên cảm thấy có chút không có ý tứ, tựa theo một loại kịch bản, tuyệt đối không nên phát triển như vậy mới đúng a.
Tà Dịch này, sao lại như vậy...
Thuận theo như vậy chứ? Ngươi hơi phản kháng một chút, để cho ta làm nữ lưu manh một chút không tốt sao?
Đông Phương Ngữ Hinh nhàm chán bẹt bẹt miệng:
“Không có ý tứ... Hừ... Vì sao chàng không phản kháng một chút chứ?”
Tà Dịch xấu hổ, hắn không biết, thật sự không biết, nếu như biết, tuyệt đối sẽ...
Phản kháng một chút.
“Hinh Nhi ta sai lầm rồi... Chúng ta bắt đầu một lần nữa được không?” Lấy lòng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng nàng đã đứng dậy:
“Không tốt... Nhanh nhanh dậy đi... Nhìn xem hoàng hậu muốn nói gì?”
Chủ ý đã định, nhưng cái giá mới là nội dung chính, để cho hoàng thượng qua cảnh giới khí tiên cũng có thể.
Nhưng...
Hắc hắc, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không phải là người thích chịu thiệt, trừ phi, ông ta có thể cam đoan vĩnh viễn che chở sản nghiệp của nàng.
Nếu như ông ta làm không được, đến lúc đó ông ta lợi hại sẽ đối phó phòng đấu giá của nàng, vậy chẳng phải là nàng tự bê tảng đá đập chân của mình sao?
Hơn nữa, cho dù là luyện đan, đến lúc đó, Tứ vương gia, Đông Phương Trình cũngở đó, nàng sẽ xem bọn họ đến ruột đều muốn thối.
Hai người không nhanh không chậm thu thập, hoàng hậu ở đại sảnh chờ, nếu như ở thời điểm bình thường, bà đã sớm không kiên nhẫn, ngươi ngẫm lại xem, hoàng hậu này là loại người nào a?
Trên đời này, chỉ sợ trừ bỏ hoàng thượng, không ai dám để cho bà ta chờ đi.
Nhưng Đông Phương Ngữ Hinh liền dám. Hơn nữa, quang minh chính đại để bà ta chờ như vậy.
Trong lòng Hoàng hậu có một bụng hỏa, nhưng bà phát tác không được, cũng không dám phát tác.
Hiện tại lầ bà cầu người a. Mệnh của nhi tử của bà, nằm ở trong tay Đông Phương Ngữ Hinh.
“Ai nha, nương nương có chuyện gì để cho người khác đi qua kêu một tiếng, tự nhiên Hinh Nhi sẽ đi qua... Nương nương cần gì phải tự mình đi qua một chuyến như vậy chứ?”
Bởi vì người đến là hoàng hậu, tự nhiên Nhân vương không thuận tiện ra mặt, một mình Đông Phương Ngữ Hinh đi ra.
“Hinh Nhi, ngươi thật đúng là mệnh tốt... Đều giờ phút này mới dậy...”
Trên mặt Hoàng hậu tươi cười, ý tứ này...
Đông Phương Ngữ Hinh cố ý làm bộ như không có nghe ra, ngượng ngùng nói:
“Gần đây buổi tối luôn ngủ không tốt, ban ngày liền ngủ nhiều một chút...”
Đêm nay ngủ không tốt, ý tứ đã có thể hơn.
Mà hoàng hậu, tuy rằng dung mạo cũng không tệ, dáng người cũng bảo dưỡng tốt lắm, nhưng...
Dù sao bây giờ tuổi cũng đã lớn a. Hơn nữa, trong cung không thiếu nhất chính là nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, thời gian hoàng thượng đến chỗ bà ngủ lại thật đúng là càng ngày càng ít.
Nghe được ý tứ trong lời nói của Đông Phương Ngữ Hinh, trong lòng hoàng hậu càng thêm buồn bực, nhưng trên mặt lại vẫn cười như cũ:
“Hinh Nhi, hôm nay bản cung đến cũng không có chuyện khác, chính là nghe nói hôm qua ngươi mới bán một viên Quy Nguyên đan, không biết phòng đấu giá của ngươi còn có Quy Nguyên đan không?”