Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 218: Chàng gấp cái gì?




Edit: Voi còi

“Chúng ta đều rất lâu không ở cùng nhau...”

Uất Trì Tà Dịch ở trên cổ của Đông Phương Ngữ Hinh thở ra một hơi, hắn biết nơi này của Đông Phương Ngữ Hinh là mẫn cảm nhất.

“Lão nhân, chàng có ý tứ gì? Chúng ta không phải luôn luôn ở cùng nhau sao?”

Đông Phương Ngữ Hinh thấp giọng nói, Tà Dịch ôm nàng càng nhanh:

“Ta là nói...”

Hắn nói không phải ý tứ kia được không? Nữ nhân xấu này, sẽ hiểu lầm hắn.

“Chẳng lẽ chàng luôn luôn ở cùng người khác?”

Đông Phương Ngữ Hinh chau chau mày, tự nhiên nàng biết ý tứ của hắn, chính là, không nghĩ liền chiều theo tâm nguyện của hắn như vậy!

“Hinh Nhi...”

Cúi đầu hôn một chút ở trên cổ của Đông Phương Ngữ Hinh, thân mình Đông Phương Ngữ Hinh run lên, một cỗ điện lưu theo cổ chỗ chạy trốn, nhanh chóng chảy khắp toàn thân.

“Lão nhân...”

“Kêu tên của ta...”


Tay theo phần eo bắt đầu chậm rãi đi lên, đụng đến đầy đặn trước ngực kia, Uất Trì Tà Dịch khàn khàn nói.

“Không cần... Chàng chính là lão nhân của ta...”

Đông Phương Ngữ Hinh cố chấp bĩu môi, nàng mới không cần sửa miệng đâu, tên này thật tốt.

“Không thay đổi cách gọi?”

Đôi môi của Uất Trì Tà Dịch hướng về phía trước, bỗng nhiên rơi xuống trên lỗ tai của Đông Phương Ngữ Hinh, nhẹ nhàng mà cắn một chút.

“A... Chàng... Sao lại cắn ta?”

Nam nhân này chẳng lẽ trời sinh chính là cao thủ tán tỉnh sao? Thời gian bọn họ ở cùng nhau cũng không bao lâu, thế nhưng hắn đã xem chuẩn chỗ nào mẫn cảm nhất của nàng.

“Đổi cách xưng hô...”

Nhẹ nhàng mà ngậm chặt vành tai của nàng, Uất Trì Tà Dịch hỏi.

“Ta...”

Tay đột nhiên dùng sức, trên ngực đau đau, mang theo một loại khoái ý khác thường.

“Hinh Nhi, ta nghĩ muốn nàng...”
Hắn thấp giọng nói xong, một phen ôm lấy Đông Phương Ngữ Hinh, đi từ từ hướng bên giường.

“Ta không muốn...”

Đông Phương Ngữ Hinh chu chu miệng, hai mắt sương mù nhìn hắn.

“Không muốn?”

Nhẹ nhàng đặt nàng xuống, hắn đẩy ra y phục của nàng, Đông Phương Ngữ Hinh không có ngăn cản, chính là nhìn hắn.

“Quả thực không muốn?”

Đều nói nữ nhân là động vật khẩu thị tâm phi (miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo), lời này quả nhiên không giả a, Đông Phương Ngữ Hinh nói không muốn, nhưng lại cũng không ngăn cản hắn.

Uất Trì Tà Dịch tiếp tục thoát y, chưa thoát hết, Đông Phương Ngữ Hinh lại bỗng nhiên nắm lấy tay hắn...

“Hinh Nhi...”

Bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh ôm lấy hắn, tay di chuyển từ trên cổ của hắn xuống phía dưới, chậm rãi di động, thẳng đến...

Lúc này, tuy rằng chưa từng có nhiều ve vãn, thế nhưng cái địa phương kia của Uất Trì Tà Dịch, đã cao cao đứng lên. (Voi: Khụ đỏ mặt)

“Nàng... A...”

Bỗng nhiên bị người bắt lấy, Uất Trì Tà Dịch khẽ gọi một tiếng, nha đầu kia muốn làm gì vậy? Nghịch lửa a?

Nhưng mà, hiếm khi nàng sẽ chủ động như vậy.


Bọn họ ở rừng rậm ma thú ngây người lâu như vậy, xem ra không chỉ là hắn nghẹn hỏng rồi, Đông Phương Ngữ Hinh cũng muốn hắn.

Uất Trì Tà Dịch đắc ý nhớ lại, Đông Phương Ngữ Hinh đã xoay người lên trên, đến trên người hắn, nàng cúi đầu, nhìn trên mặt hắn ửng hồng, cười quyến rũ.

Sau đó, cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn lên trên hai khoả tiểu đậu trên người hắn.

Răng nanh hơi cắn một chút, một loại cảm giác tê dại tập kích toàn thân, Uất Trì Tà Dịch thở hốc vì kinh ngạc.

Mà cũng giờ phút này, tay nhỏ bé của nàng thế nhưng lại nắm giữ vĩ đại của hắn (cái... Đó các nàng), chậm rãi bắt đầu chuyển động.

“Hinh Nhi, ta muốn nàng...”

Địa phương kia, sưng tấy lợi hại.

Dục vọng của Uất Trì Tà Dịch đối với nàng vốn dĩ không nhỏ, hơn nữa hắn là nam nhân đang trong độ tuổi khoẻ mạnh, bọn họ đã lâu không ở cùng nhau như vậy, hắn khẩn cấp muốn nàng.

“Tà Dịch, gấp cái gì?”

Đông Phương Ngữ Hinh cũng không có dừng động tác lại, nàng vẫn không nhanh không chậm như cũ...