Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 216: Tự thể hiện ra




Vù vù... Ngọn lửa càng thêm mạnh mẽ, đến lúc này, mảnh vải trong đám lửa bỗng nhảy lên vài cái, sau đó, bắt đầu chậm rãi lay động.

“Chữ... Có chữ viết...”

Hoan Hoan vui vẻ vỗ tay kêu, hai mắt Đông Phương Ngữ Hinh chăm chúdán mắt vào mảnh vải, cực phẩm ngự hỏa công, thât sự không sai...

Một vệt kim quang nhàn nhạt bỗng nhiên bay ra từ mảnh vải, nó ở trong phòng dạo qua một vòng, cuối cùng bay về phía Đông Phương Ngữ Hinh.

Kim quang bao bọc, quanh người Đông Phương Ngữ Hinh giống như dát lên một lớp vàng, cả người cũng trở lên thánh khiết.

Khí tức trên mảnh vải, mang theo một thanh âm xưa cũ, chậm rãi bay vào đầu nàng.

Đó là một luyện đan sư cực phẩm, đỉnh cao của hắn là cửu cấp cao nhất, sắp đột phá tầng mười, nhưng cuối cùng vẫn không đột phá...

Hắn nắm giữ ba loại Dị Hỏa, đem Dị Hỏa luyện hóa, cuối cùng ngộ ra bộ công pháp này.

Công pháp này, nói tóm lại, chính là khuếch đại vô số lần hiệu quả Dị Hỏa của người khác.



Đây là khái niệm gì? Đúng là ban đầu Đông Phương Ngữ Hinh còn chưa nắm giữ Dị Hỏa của động vật, nàng chỉ có thể tạo ra ngọn lửa màu lam bình thường nhất. Nhưng ngọn lửa như thế, đánh với Trình Dục lợi hại hơn nàng, nàng chỉ có thể trốn tránh.

Lúc đấy không dùng Dị Hỏa tấn công. Bây giờ, nàng xem như là đã nắm giữ hai loại dị hỏa. Nếu thật sự phát huy được, chỉ sợ...

So với nàng cao hơn một cấp bậc, cũng chưa chắc là đối thủ của nàng.

Nếu khống chế chuẩn xác, cực phẩm ngự hỏa công sẽ còn phát huy tốt hơn, uy lực đó lại càng mạnh mẽ.

Kim quang duy trì nửa canh giờ, mới bỗng nhiên chợt lóe rồi biến mất, nó lại bay vào trong mảnh vải.

Mà mảnh vải kia vụt một cái, lại từ trong lửa nhảy ra.

Đông Phương Ngữ Hinh thu hồi lửa. Tiểu Hỏa Cầu cũng hổn hển thở hắt ra, lúc này thật mệt.
Thật ra, không chỉ có nàng, ngay cả Uất Trì Tà Dịch và hai con sư tử cũng đã tiêu hao không ít.

Trong lúc đó, chỉ có Đông Phương Ngữ Hinh là được lợi lớn nhất. Nàng vừa mới học một môn công pháp mạnh mẽ, đúng là đang hăng hái tràn trề muốn luyện tập một chút đây.

“Chữ không có?”

Hoan Hoan đi qua cầm lấy mảnh vải. Vừa mới nhìn thấy chữ, nhưng bây giờ...

“Ừ, nương của con đã học rồi... Thứ này...”

Uất Trì Tà Dịch cười lạnh nói: “Lạc trưởng lão cũng thật sự là suy nghĩ viển vông, dựa vào hắn cũng muốn học thứ này?”

Bọn họ nhiều người như vậy hỗ trợ mới có thể nhìn thấy chữ để Đông Phương Ngữ Hinh học. Mà Lạc trưởng lão, hắn thật sự đúng là nằm mơ.

“Ha ha... Đây không phải vừa vặn sao? Tà Dịch, ngày mai nếu Mẫn Bá Thiên muốn, chúng ta cho hắn là được...”

Cho hắn hắn cũng không học được, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ha ha, nghĩ đến đã vui vẻ!

Không biết người được sắp xếp có thuận lợi hay không? Phác Dương sơn có người của Uất Trì Tà Dịch, muốn làm chút gì, còn không phải một bữa ăn sáng hay sao?

“Ừ... Hinh Nhi, nàng vừa mới học xong cực phẩm ngự hỏa công, ta mang Hoan Hoan đi ra ngoài, nàng luyện tập cho tốt đi... Ở Thiên Thương đảo này, dựa vào cái gì cũng không bằng chính mình có thực lực...”

...

“Đảo chủ, ngài thật sự quyết định phải thừa nhận nha đầu kia ư?”. Tuy rằng Đông Phương Ngữ Hinh là luyện đan sư, chức nghiệp này thật nổi tiếng, bọn họ cũng cần nhân tài như vậy. Nhưng mà, một nữ nhân như vậy làm thê tử của Uất Trì Tà Dịch, rõ ràng là không đủ phân lượng.

“Trái lại việc ấy tiểu cô nương có thể thử xem, có điều nữ nhân kia...”

Đám người Uất Trì Tà Dịch rời đi, liền có người đưa tới tư liệu của Đông Phương Ngữ Hinh, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, trừ bỏ vài năm ở giữa trống rỗng ra, còn lại đều kỹ càng khiến người ta chép miệng.