Edit: Voi còi
Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu nhìn dưới mặt đất, đã quên là ai từng đã nói qua một câu như vậy, nữ nhân, muốn tìm một người thật sự yêu chính mình, để ý chính mình không dễ dàng!
Mà nàng, từng cho là mình tìm được, thật là đã tìm được sao?
Uất Trì Tà Dịch, hắn xem như người kia sao?
“Được...” Uất Trì Tà Dịch thấp giọng trả lời, hắn cũng biết bây giờ chuyện gì là quan trọng nhất.
“Đúng rồi, ta có Hoan Hoan, ngươi nói không nghĩ tới buông tha cho chúng ta, vậy ngươi có nghĩ sẽ nói như thế nào với người của Thiên Thương đảo??”
Bọn họ, sẽ không dễ dàng tha thứ một hài tử của người khác đi?
Mà Uất Trì Tà Dịch, dường như cũng không phải người hào phóng như vậy.
Hắn đối tốt với Hoan Hoan như vậy, ngay từ đầu có thể nói là duyên phận, nhưng sau này thú nàng, sao nàng lại có cảm giác có phần không đúng vậy?
“Hay là... Ngươi chính là người khất cái kia??”
Đây là giải thích duy nhất... Đối tốt với Hoan Hoan, không phải là sẽ thú nàng, thậm chí làm phụ thân của Hoan Hoan.
“Ta...” Không biết nên giải thích thế nào cùng Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch há mồm, lại cái gì cũng nói không nên lời.
“Ha ha... Ngươi chính là khất cái kia?”
Thái độ của hắn, đã giải thích tất cả, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh muốn cười to.
Uất Trì Tà Dịch, thiếu đảo chủ Thiên Thương đảo, dĩ nhiên lại là tên khất cái không sống lâu kia.
Bỗng nhiên nàng đứng lên, đi đến bên người Uất Trì Tà Dịch ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, muốn từ trên mặt của hắn nhìn ra điểm đã từng là dấu vết.
Nhưng mà, đáng tiếc, không nhìn thấy, nếu như thật sự nhìn thấy, chỉ sợ ngay từ đầu nàng cũng đã biết.
“Chàng có biết hiện tại ta muốn làm cái gì không?” (Từ đoạn này tình cảm của Ngữ Hinh đã thay đổi nên ta chuyển thành ta-chàng nhé!)
Đông Phương Ngữ Hinh chậm rãi nói, tiếng nói cực kì thấp.
“Muốn giết ta?”
Đông Phương Ngữ Hinh vươn ngón trỏ, lắc lắc, bỗng nhiên cười ha hả:
“Ta nghĩ... Ha ha, ta muốn nói cho người của Đậu phủ biết, quả nhiên bọn họ giúp ta tìm được một nam nhân tốt...”
Tùy tùy tiện tiện tìm trên đường một tên khất cái, a, không, căn bản không phải tùy tùy tiện tiện tìm, mà bọn họ tìm một tên rất lôi thôi, tên khất cái có bệnh nặng sắp chết, cũng không nghĩ, thế nhưng chọn cho Đông Phương Ngữ Hinh nàng một người nam nhân tuấn tú vạn dặm mới có được một người.
“Đó là không sai... Chờ chúng ta đi ra ngoài, liền nói cho bọn họ...”
Uất Trì Tà Dịch cười yếu ớt, hắn hiểu được cảm giác lúc này của Đông Phương Ngữ Hinh.
“Hừ, đi ra ngoài rồi nói sau...”
Nói xong, nàng rời đi vài bước, cùng hắn duy trì một đoạn khoảng cách, cũng nhắm mắt luyện công.
Mà Hoan Hoan, nhìn hai người cực kỳ không giải thích được, trong lòng nói thầm: Cái này xem như bão táp đi qua sao? Vì sao bé liền không cảm thấy bão táp, chỉ cảm thấy đến áp suất thấp vậy?
Mẫu thân thật không bình thường, vì sao vậy?
Thời gian nửa tháng, bọn họ không đi ra ngoài, càng không rời đi quá xa sơn động, ngẫu nhiên Đông Phương Ngữ Hinh sẽ ra ngoài tìm chút đồ ăn, thời gian còn lại, đều là luyện công, chữa thương.
Thời gian này, Uất Trì Tà Dịch hoàn toàn phục hồi như cũ, hơn nữa, theo hiệu lực của đan dược mà Đông Phương Ngữ Hinh cho hắn, thực lực lại đề cao một chút.
Mà Đông Phương Ngữ Hinh, cũng luyện hóa hỏa, tuy rằng là động vật chi hoả (động vật thuộc tính hoả), nhưng đến khi luyện hoá xong, nàng cảm giác trực tiếp đã chạm đến mức cao nhất của mười tầng.
Lúc này, nàng có thể lựa chọn dùng Quy Nguyên đan, hoặc là, chờ một cơ hội, một lần tiến lên.
Nhưng mà, cái sau hi vọng không lớn, Đông Phương Ngữ Hinh rất rõ ràng.
“Hinh Nhi, chúng ta cần phải đi, nửa tháng trước một lần tiêu diệt một con ma thú, chúng ta có thể tiếp tục đi theo con đường lúc trước.”
Uất Trì Tà Dịch đề nghị nói, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không phản đối, bọn họ phải mau chóng đi ra ngoài.