Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 17: Gặp nạn lão hổ cũng phát huy [ nhị ]






Chỉ sợ, cho dù chết hắn cũng nghĩ không đến hắn lại chết trong nhiệm vụ mà hắn cho là đơn giản nhất, thậm chí người ta chỉ dùng một chiêu đã lấy mạng của hắn...

Hắc y nhânthân mình mềm yếungã xuống, Đông Phương Ngữ Hinh đem hắn dấu trong bóng cây, hắc y nhân sử dụng kiếm, nhưng kiếm lại có chútlớn vốn không thích hợp để cho nàng dùng. Nhưng dù sao so ngân trâm của nàng hẳn là mạnh hơn đi. Nàng nhanh tay vài cái liền lột xuống y phục của hắc y nhân, cấp tốcmặclên trên người, dùng cái khăn đen che khuất mặt cầm kiếm nghênh ngangra ngoài.

Đi rồi vài bước, lại nhìn thấy một cái hắc y nhân, hắc y nhân kia nhìn nàng một cái, nàng trấn địnhđi qua đối với hắn lắc đầu, người nọ liền xoay người tiếp tục đi về phía trước tìm.

Mà chính lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh lại động thủ, vẫn như cũ một tay che miệng, tay kia cầm kiếm trở tay một chút, hắc y nhân kia chết không nhắm mắt, Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùngcười.

“A, ngươi...”

Không có khinh suất, nàng xác định nàng thật sự không khinh suất, nhưng lần này thế nhưng bị người phát giác, cách đó không xa một người cầm kiếm bay tới chỗ nàng, hắn đối với bóng tối hét một tiếng, ba hắc y nhân nhanh chóng xuất hiện.

Bốn sát thủ, đối phó một mình nàng nàng?



Đừng nói là nàng vốn không võ công cho dù thật sự có, nàng muốn giải quyết bọn họ cũng không dễ dàng.

Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng âm thầm kêu không tốt, nhưng lúc này, nàng không có đường lui, chỉ có lấy mệnh đởi mệnh.

“Không phải nói là cái phế vật sao? Thật sự làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa...”

Hắc y nhân cầm đầucười lạnh một tiếng, hai mắt mang theohận ý:

“Dám giết người của ta, ta định sẽ đòi lại gấp trăm lần.”

Lời này của hắn Đông Phương Ngữ Hinh rất thích, nàng cũng là người luôn luôn theo đuổinguyên tắc, chính là lúc này nghe người khác nói ra, lại còn có vài phần quỷ dị không nói nên lời.
“Các hạ nói đùa, người của ngươi đến giết ta, chẳng lẽ còn muốn ta rửa cổ sạch sẽ chờ các ngươi đến giết ta sao? Các ngươi muốn giết ta, lại không cho phép ta phản kháng sao?”

Đông Phương Ngữ Hinh nhẹ nhàng cười, nâng tay tháo xuống khăn che mặt, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường đến cực điểm thế nhưng lúc này lại nhiều hơn vài phần khí chất không đồng dạng.

“Phản kháng? Tốt, ta muốn xem...”

“Ngươi cũng không cần xem, ta biết ta không phải là đối thủ của các ngươi, bất quá giết một người thì một mạng đổi mạng, ta đã giết hai người ta liền kiếm lời một mạng, nếu ta lại có thể giết nhiều thêm người nữa ta liền kiếm thêm nhiều lời, động thủ đi.”

Nàng không có tiền, không thế lực, càng không có gì để trao đổi với hắn, cho nên, chỉ có thể...

Đợi chút, không đúng, nàng sao lại không có gì trao đổi với bọn họ? Đông Phương Ngữ Hinh ánh mắt lạnh lùng, thời điểm bọn hắn cầm kiếm đi qua, nàng vội vàng nói: “Đợi chút.”

“Thế nào, nhị tiểu thư là quyết định rửa cổ sạch sẽ chờ chúng ta giết?”

Đầu lĩnhcười nhạo một tiếng, hắn biết này nhị tiểu thư này không có võ công, lúc nãy, hắn tình nguyện tin tưởng đó là nàng may mắn.

“Thế thì sẽ không, cổ này của ta rắn chắcvô cùng, nhưng là, vị đại ca này, ta bỗng nhiên nghĩ đến một việc, có lẽ chúng ta có thể làm giao dịch...”

Đông Phương Ngữ Hinh lạnh nhạtnói xong, nàng hiện tại vô cùngtrấn định, càng không thể lộ ra một chút sợ hãi, những người này một người so một người càng khôn khéo hơn, mà sát thủ tối tinh thông nhất là cái gì? Nàng rấtnắm chắc, một sát thủ tốt, một chút cảm xúc biến hóa đều có thể cảm giác được.

“Giao dịch?” Hắc y nhân đầu lĩnh nghi hoặclập lại một câu, chợt ha hanở nụ cười: “Nhị tiểu thư có cái gì có thể cho chúng ta cảm thấy hứng thú? Huống chi, sát thủ cũng có nguyên tắc, chính là bất kể như thế nào đều phải hoàn thành nhiệm vụ...”

//.net/
“Ta biết, nhưng ta càng biết, đồ vật của ta, ngươi tuyệt đốicảm thấy hứng thú...”

Đông Phương Ngữ Hinh rõ ràngthưởng thức kiếmtrong tay, nàng không vội, chậm rì rì, nhàn tảnđứng, nàng càng như vậy, những người này lại cảm thấy nàng bất đồng.