Chung quy phu nhân không muốn nhìn thấy nữ nhi của mình chết, bà chỉ có thể hy sinh nữ nhân khác.
Mà Đông Phương Ngữ Hinh vốn nên chết, bà đã sớm hận không thể để cho nữ nhân này chết sớm sớm thoát sinh.
Đông Phương Ngữ Phượng gật đầu đáp ứng, tất nhiên nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ chu đáo.
Mà Đông Phương Ngữ Hinh, ngày mai tuyệt đối sẽ, thân bại danh liệt.
Đông Phương Ngữ Hinh đi theo nha đầu đi tới, đến phòng ở của nàng, lại phát hiện trang trí trong phòng...
Tựa hồ không giống như là phòng ở của một nha hoàn, hơn nữa, hiện tại đầu óc của nàng choáng váng, giống như là...
Trúng độc? Nàng thế nhưng sẽ trúng độc?
Nhưng nàng luôn luôn đề phòng a, y như tính cảnh giác của nàng, không có khả năng sẽ trúng độc.
Nhưng hôm nay cỏ thể nóng một chút, đầu choáng váng, nha đầu dẫn nàng trở về, thế nhưng cũng thần kỳ không thấy.
“A...”
Quá nóng, nàng nhịn không được muốn cởi bỏ y phục, nhưng vào lúc này, một đôi tay bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của nàng...
“Ai?”
Vừa muốn chống cự, khi quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đụng tới một mặt nạ lạnh như băng.
Là hắn? Nhân vương?
“Suỵt... Hinh Nhi, đừng nói chuyện...”
Bàn tay Nhân vương che đôi môi Đông Phương Ngữ Hinh lại, cảm giác lạnh như băng kia khiến nàng không nhịn được vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà liếm một chút.
“Nàng... Nàng tiểu yêu tinh này...”
Thân mình Nhân vương căng thẳng, thầm nghĩ nha đầu này thật sự là câu hồn, chỉ lần này, phía dưới kia của hắn thế nhưng đã cứng rắn lên.
Trong phòng cách đó không xa có một chiếc giường, hắn rất muốn thuận thế đem nàng ấn ngã trực tiếp làm, thế nhưng...
Vấn đề mấu chốt là, hiện tại không được, bọn họ còn có việc phải làm.
“Ta không phải yêu tinh... Ta là Đông Phương Ngữ Hinh... Đông Phương Ngữ Hinh vô địch lợi hại...”
Đông Phương Ngữ Hinh mơ mơ màng màng nói, Nhân vương bất đắc dĩ ôm nàng, bây giờ như vậy, hắn làm sao hành động?
“Âu Dương, đã chuẩn bị tốt chưa?”
Vốn dĩ không tính toán để Âu Dương ra mặt, mà lúc này không được, nữ nhân này, thật sự trúng độc.
“Làm xong... Ai, lão đại, ngươi còn không chạy nhanh mang theo vương phi đi?”
Nhìn lướt qua xu thế đỏ mặt của Đông Phương Ngữ Hinh, Âu Dương chế nhạo nói.
“Nàng trúng độc...”
Nhân vương nhàn nhạt nói xong, Âu Dương gật gật đầu: “Biết...”
“Cần giải độc...”
“Cái kia hoàn toàn dựa vào ngươi a”...
Người của tướng quân phủ này cũng thật lớn mật a, cũng dám trắng trợn hạ độc người ta như vậy, thậm chí muốn...
Chậc chậc, Tứ vương gia này, thật đúng muốn lật trời phải không?
“...”
Nhân vương im lặng, Âu Dương hắc hắc cười:
“Ngươi chính là giải dược tốt nhất, chẳng lẽ còn muốn tiện nghi Tứ vương gia sao...”
Sưu... Hai người trong phòng bỗng nhiên biến mất, người nào đó quả nhiên keo kiệt, nói một chút cũng không được a.
Nhân vương mang theo Đông Phương Ngữ Hinh rời đi, Âu Dương dẫn theo một người quăng lên trên giường.
Y phục, khuôn mặt thế nhưng cùng Đông Phương Ngữ Hinh giống nhau như đúc.
Hắn xoay người đi đến trên cửa sổ, nhìn đến mặt trên bày một chậu hoa nhỏ màu tím, hắn tùy tay đem một viên thuốc bỏ vào, theo cửa sổ bay đi ra ngoài.
Hắn mới đi không bao lâu, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, chân tay nhẹ nhàng đi tới, nhìn đến nữ nhân trên giường, hắn hắc hắc cười, y phục ném một cái, trực tiếp nhảy lên.
“Ngữ Hinh, Ngữ Hinh, cuối cùng ta cũng có được ngươi, cuối cùng có được ngươi...”
Nữ tử tựa hồ là trúng dược vật, đến khi cảm thấy có người đè ép tới, nàng chẳng những không có giãy dụa, ngược lại là dùng lực muốn xé mở y phục của chính mình.
“Ngữ Hinh, ngươi đừng vội, ta giúp ngươi...”
Voi còi: Mọi người đoán xem nữ nhân này là ai??? Trò hay sắp bắt đầu nha!