Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 142: Nữ nhi rình coi




Thân mình hắn cao lớn, làn ra rất trắng.

Đông Phương Ngữ Hinh vươn cánh tay của mình ra so sánh một chút, lại bi ai phát hiện, cùng nữ nhân thế nhưng cũng có thể so sánh.

Ai, đây là nam nhân sao? Làn da tốt như vậy, quả thực chính là một chủ đề vật liệu nhỏ a.

Thân thủ nhẹ nhàng mà vuốt ve đi lên, bóng loáng, non mịn, giống như dương chi mỹ ngọc (mỡ dê) tốt nhất.

Đông Phương Ngữ Hinh yêu thích vuốt không buông tay, một người nam nhân như vậy, da thịt như vậy, làm sao có thể là một ông già đâu?

Chứ không phải là, lão nhân này cũng sẽ nghịch sinh trưởng sao?

Đông Phương Ngữ Hinh bẹt bẹt miệng, cảm giác này khả năng tính không nhỏ.

“Nữ nhân, ngươi không phải muốn ở phía trên sao? Nhanh chút...”

Nhân vương nhìn nữ nhân này chỉ vuốt chính mình chứ không có động tác của bước tiếp theo, hắn không vui nhíu mày, nữ nhân này lại làm sao thế?

Chứ không phải ngoài miệng thị nàng nói như thế, trên thực tế cũng là sợ hãi sao?

“Ta... A, ngươi cái này...”


Bị hắn vừa nói như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục phục hồi lại tinh thần, cũng không có gan nhìn đến bộ phận trọng tâm kia...

“Thế nào? Nữ nhân, ngươi nhìn thấy vừa lòng đi??”

Rốt cục nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía vĩ đại của hắn, Nhân vương vừa lòng nhìn nữ nhân kia đôi mắt kinh sợ miệng ngây ngốc, còn dám nói hắn không được, đương nhiên một lát nữa hắn sẽ làm nữ nhân này biết cái gì kêu được.

“Cái kia...”

Xem đại gia hoả ý chí chiến đấu sục sôi kia, khuôn mặt Đông Phương Ngữ Hinh đỏ lên, nàng...

Được rồi, nàng là không xem qua bản người thật vật thật, nhưng lúc trước cũng có lén vụng trộm xem qua phim ảnh, nhìn một chút, cảm giác cái này kích cỡ thật đúng là đủ lớn.

“Cái gì cái kia? Nữ nhân, ngươi đến cùng có được hay không? Có phải muốn ở phía trên ngẩn ngơ...”

Nhân vương không kiên nhẫn nói xong, hiện tại cái địa phương kia của hắn sưng lên lợi hại, trước mắt có một đại mỹ nữ, thế nhưng cố tình nữ nhân này lại rất chậm chạp...

Trời ạ, không cần dày vó người như vậy đi?

“Ta... Ai nói ta không được, ta cái này...”
Đông Phương Ngữ Hinh xoay người vừa muốn đi lên, chưa hạ xuống, bỗng nhiên cảm thấy một tầm mắt nóng bừng...

Có người rình coi...

Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng quay đầu, đã thấy phái ngoài màn giữa đống y phục rải rác đầy đất, một nha đầu phấn điêu ngọc mài đang mở to đôi mắt đen láy xem bọn họ:

“Mẫu thân, có thể đem màn xốc lên hay không, con không nhìn rõ hai người động phòng như thế nào a...”

“Con...”

Hoan Hoan? Phản ứng đầu tiên của Đông Phương Ngữ Hinh chính là chạy nhanh trốn vào trong chăn.

Đem chính mình cùng Nhân vương bao bọc thật kỹ.

Trời ạ, Hoan Hoan sao lại ở chỗ này? Bé tới lúc nào? Đều nhìn thấy gì?

Nàng có phải nên may mắn ánh đèn trong phòng không phải rất sáng hay không, hơn nữa tấm màn này đủ dày, bằng không...

“Mẫu thân, động phòng đều là muốn nữ nhân ở phía trên sao?”

Tiểu nha đầu này, bị bắt gặp thế nhưng không một chút áy náy, ngược lại là càng thêm tự nhiên hỏi.

Giọng điệu hồn nhiên kia, làm cho người ta thật sự không biết nên nói như thế nào cho tốt.


“Ngươi... Không phải võ công của ngươi rất cao sao? Tại sao cũng không phát hiện bé ở đây?”

Đông Phương Ngữ Hinh oán giận nhìn Nhân vương, Nhân vương bất đắc dĩ thấp giọng nói:

“Vừa rồi ta bị ngươi làm cho dục hỏa đốt thân, làm sao có thể biết ngươi...”

Lời nói còn lại, bị Đông Phương Ngữ Hinh trừng mắt nhìn trở về, mà Tiểu Hoan Hoan chẳng những không đi, ngược lại hướng về phía trước mà đi tới.

“Mẫu thân...”

“Dừng lại...”

Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng vẫy tay để bé đừng đi tới, Hoan Hoan không hiểu đứng lại: “Mẫu thân, sao người lại keo kiệt như vậy a, để cho Vu Hoan Hoan xem đi...”

//.net/
Lời bên lề: Ôi ta nói này thịt không có nhưng cũng đủ để đỏ mặt nhỉ???? Còn Hoan Hoan, trời ơi, đáng yêu chết mất...