Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 13: Nghĩ tới tiểu soái ca [nhất]




Đông Phương Ngữ Hinh từ trong nước được người cứu lên lúc này đang nằm trên mặt đất, cả người ướt sũng đã sớm lâm vào hôn mê bất tỉnh.

“A... Kia cám ơn mạnh công tử cứu gia tỷ...”

“Tam tiểu thư không cần khách khí? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp huống chi ta cũng chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi.”

Mạnh công tử ôn hòacười, vốn là ngũ quan tuấn dật lúc này lại càng thêmnhu hòa, Đông Phương Ngữ Hoa thấy vậy khuôn mặt đỏ bừng, tiểu tâm can nhảy toán loạn lên.

Nhắc tới Đông Phương Ngữ Hoa, đích thực là trưởng thành đủ sớm, mới lớn một chút như vậy đã biết quyến rũ mĩ nam.

“Bất quá, Mạnh mỗ bất tài, nhưng thật không biết dựa theo thực lực của ytam tiểu thư, còn cứu không được một nữ tử rơi trong nước?” Mạnh công tửtrên mặt nhiều hơn một tiaý tứ hàm xúc không rõcười yếu ớt, Đông Phương Ngữ Hoa nghe xong trong lòng âm thầm sốt ruột, bất quá nàng cũng là người phản ứng cực nhanh, kiều nhan lại càng là đỏ nói:


“Mạnh công tử vừa nói, Ngữ Hoa mời nhớ? Vừa xong nhất thời sốt ruột, Ngữ Hoa thế nhưng đã quên việc này...”

Là đã quên sao? Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng cười lạnh, hai người kia cũng thật là, các ngươi tại đây tán gẫu liếc mắt đưa tình nàng không có ý kiến, nhưng tốt xấu các ngươi cũng nênđem ta đưa trở về trước a. Nàng còn muốn giả bệnh để không phải đi dự tiệc trong cung a?

“Ha ha, phải không?” Biết rõ Đông Phương Ngữ Hoa đang nói dối, nhưng mạnh công tử cũng không truy cứu, mâu quang đen rũ xuống chuyển hướng đến nữ tử nằm trên đất, hắn bỗng nhiên đi lên một bước, thân mình cao lớn ngồixuống cạnh nàng, khẽ cười nói:

“Nhị tiểu thư chỉ là ngất đi thôi, làm sao bây giờ đây? Muốn hay không bản công tử...”

Nâng lên bàn tay to thon dài trắng nõn, chậm rãi hạ xuống, Đông Phương Ngữ Hinh có thể cảm thấy cái tay kia đang tới gần mình, trong lòng có chútkhẩn trương, người này không đơn giản, hắn muốn làm cái gì...
“A...” Bàn tay nhỏ bé Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên giật giật, lông mi run rẩy như hồ điệp vỗ cánh, nhẹ nhàng mà lại cẩn thận, mạnh công tử hơi hơicười, trên mặt hiện lên một tiathú vị:

“Vốn là muốn tự mình cứu nhị tiểu thư, nhưng... Thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc...”

Nhìn nàng gầnnhư vậy, hắn bỗng nhiên phát hiện ngốc tử trong truyền thuyếtnày, lông mi đen dài, gương mặt khéo léo nhỏ nhắn, chiếc mũi thon dài, môi mỏng không lớn không nhỏ, này phối hợp với nhau, thế nào cũng nhìn không ra có chỗ nào xấu.

Chính là, nghe đồn, Đông Phương nhị tiểu thư, vừa ngốc lại xấu, này...

Xem ra lời đồn, quả nhiên là không thể tin.

Mạnh công tử vừa dứt ý nghĩ, đôi mắt Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục mở ra, lọt vào trong tầm mắt nàng đầu tiên chính là một gương mặt thoạt nhìn so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, làn da còn muốn trắng hơn...

Mày kiếm anh tuấn mở ra nhìn có chút nữ tính, khuôn mặt lại nhiều hơn một chút hương vị dương cương, chiếc mũi cao thẳng dài, môi hơi mỏng, bất quá này cũng không tính là rất xuất sắc nhưng ánh mắtcủa hắn lại rất đẹp cũng khiến người ta khó quên, ánh mắt ấy chỉ cần hơi cười một chút liền biến thành hình bán nguyệt câu hồn người khác...


Đông Phương Ngữ Hinh trên mặt bỗng nhiên hiện lên từ ngữ: Phong lưu phóng khoáng; Lại hiện ra cái tên diễn viên của kịch truyền hình, Lý Tầm Hoan

...

Kiếp trước, nàng là lính đánh thuê chức nghiệp kia tuy rằng làm cho người ta có cảm giác thật bưu hãn, thật dũng mãnh, không gì làm không làm được, nhưng hết thảysau lưng có rất nhiềuáp lực cùng trống trải. Mỗi lần làm xong nhiệm vụ, nàng đều sẽ lên mạng tìm một ít tiết mục thả lỏng một chút, mà trong lúc vô tình nhìn đến một tiểu tiêu sắm vaiLý Tầm Hoan, lúc đó trong kịch hắn đóng rất tàn nhẫn làm nàng mê muội mất một đoạn thời gian.