Tiểu Hoan Hoan vừa nghe, tuy rằng không đùa quá mức nghiện, nhưng không vội a.
Đến Kỳ Thiên quốc, tất nhiên bé sẽ chơi đùa thỏa thích một chút.
“Vâng, phụ thân...”
Tiểu nha đầu nhảy lên, màn xe vừa vén, Tứ Vương Gia tựa hồ loáng thoáng nhìn đến hai người...
Nhưng quá nhanh, hắn căn bản là không thấy rõ.
Ai vậy?
Hắn là đương kim vương gia, nhi tử của hoàng hậu, tuy rằng hiện tại không được sủng ái, nhưng chuyện trong kinh thành, còn không có cái gì có thể tránh được ánh mắt hắn.
Nhưng những người này, sao hắn chưa thấy qua?
Xem xe ngựa khoa trương kia, tựa hồ...
Là mới đến.
Hay chính là qua đường sao?
Tứ Vương Gia cảm giác không có khả năng, hắn ôn hòa cười cười:
“Không biết vị huynh đài nào trên xe, có thể xuống dưới gặp mặt hay không...”
“Không cần...”
Tứ Vương Gia yêu cầu, người bình thường nghe được, tự nhiên không dám chậm trễ...
Nhưng lúc này...
Người kia, thế nhưng không cho nửa điểm mặt mũi.
Nói cự tuyệt thật đúng là rõ ràng, một chút cũng không dong dài dây dưa.
Lần đầu tiên Tứ Vương Gia bị người không nể mặt cự tuyệt như vậy, trên mặt có chút không nhịn được, hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
“Huynh đài chính là đi ngang qua hay sao?”
Người này, thật đúng là da mặt dày.
Tà Dịch nhíu mày, muốn phát tác, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lại bắt được cánh tay hắn.
Tứ Vương Gia, ngươi đã từng đối xử với ta như thế nào?
Tuy rằng sau này đã tìm trở lại, nhưng...
Nhưng cuối cùng đâu, lúc ta đi, nhưng mà gả cho một lão vương gia.
Nếu như, lúc này ngươi nhìn đến bộ dáng của tướng công ta, không biết...
Đông Phương Ngữ Hinh xấu xa nghĩ, nàng muốn đi xuống, Tà Dịch cũng không muốn.
“Không cho nàng thấy hắn...”
Đối với chuyện của Tứ Vương Gia, tự nhiên Uất Trì Tà Dịch cũng biết.
Lúc trước, người có hôn ước cùng Hinh Nhi, kỳ thật chính là Tứ Vương Gia.
Nếu không phải bọn họ tính kế, hắn cùng Hinh Nhi không có khả năng có một ngày gặp nhau.
“Để cho hắn hung hăng hối hận đi...”
Đông Phương Ngữ Hinh hắc hắc cười, bỗng nhiên Uất Trì Tà Dịch hiểu được ý tứ của nàng, hắn lắc đầu, quên đi, Hinh Nhi đều nói như vậy, sẽ theo nàng đi thôi.
Dù sao, hắn cũng nói không lại với tiểu nữ nhân cố chấp này--
“Tứ Vương Gia, lâu rồi không thấy, hết thảy đều tốt chứ?”
Giọng nói nhàn nhạt, theo toa xe phiêu xuất ra.
Tuy rằng bộ dáng của Đông Phương Ngữ Hinh có chút biến hóa, khí chất thay đổi, nhưng giọng nói này...
Thế nào cũng không thay đổi.
Ánh mắt của Tứ Vương Gia tối sầm lại, giọng nói này...
Cả đời này của hắn, cuối cùng hối hận là cái gì?
Nếu như nghiêm túc suy nghĩ một chút, chính là lúc trước đã từng có lỗi.
Cứ cho rằng, chính mình tính kế bỏ đi là một khối ngoan thạch, được đến là một khối Bảo Ngọc, nhưng kết quả đâu?
Mà thói hư tật xấu của nam nhân, chính là như vậy, được đến chưa chắc sẽ đi quý trọng, nhưng không chiếm được, lại sẽ luôn luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Ha ha, Tứ Vương Gia này, đoán chừng cả đời đều không quên được Đông Phương Ngữ Hinh đi.
Huống chi, hắn còn luôn luôn cho rằng...
Đông Phương Ngữ Hinh là nữ nhân của hắn...
Sai lầm như thế nào, hắn vẫn luôn muốn sửa đổi lại.
Lúc này bỗng nhiên nghe được giọng nói của Đông Phương Ngữ Hinh, lập tức hắn liền ngây dại.
Mà nữ nhân kia, khi nghe đến tiếng của một nữ nhân, vốn cũng không để ý, nhưng...
Bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nàng nhìn về phía Tứ Vương Gia, lại phát hiện...
Vương gia thế nhưng...