Edit: pDN
Nữ nhân đưa tay chỉ tiểu Hoan Hoan, không ngờ cũng chỉ là một tiểu nha đầu, không phải nói. . .
“Cái tiểu tử thối kia đâu? Tiểu nha đầu?”
Nàng chỉ nghe nói là một tiểu nam hài đang nháo, cho nên, nàng dứt khoát tự mình tới.
Dám khi dễ người của nàng, thật là chán sống rồi.
“Tiểu tử thối nào? Ai nha, đại mụ, ngươi nói người nào?”
Đại mụ. . .( Bác gái)
Mọi người hoa lệ lệ 囧 rồi, nữ nhân trước mắt, cũng chỉ có vẻ mười bảy mười tám tuổi , một thân y phục hoa lệ , thật mỏng, cũng tôn lên toàn bộ vóc người hoàn mỹ.
Trên mặt nàng trang điểm tinh xảo, vừa nhìn chính là một người biết ăn mặc .
Nàng thoạt nhìn tuyệt đối không vượt quá hai mươi tuổi, nhưng cái tiểu nha đầu này lại gọi nàng ——
Đại mụ. . .
Nữ nhân tức giận ngực kịch liệt phập phồng, thực sự là. . .
Sóng lớn cuộn trào mãnh liệt nha.
Cái kịch liệt thở dốc này, liền kéo ra phong cảnh bộ ngực, để cho rất nhiều nam nhân đã nghiền mắt rồi.
Đương nhiên, những nữ nhân vây xem này, thì lại rất khinh thường trách mắng phỉ nhổ nói:
“Hồ ly tinh. . .”
“Không biết xấu hổ. . .”
“Kỹ ..nữ. . . .”
Thanh âm rất nhiều, rất khó nghe, nhưng tuyệt đối không lớn.
Chỉ là, cho dù âm thanh nhỏ, với Đông Phương Ngữ Hinh mà nói, muốn nghe cũng chẳng khó khăn gì . . .
Nàng mở ra một khe hở, quả nhiên thấy một . . .
Mỹ nữ. . . nhìn thì rất đẹp, vóc người rất tốt.
Đặc biệt ngực kia , so với chính mình một phụ nữ có thai đều đầy ắp.
Mà những nam nhân đó, thì lại mỗi người đều không chớp mắt nhìn nữ nhân đầy đặn này.
“Nam nhân có phải đều thích cái dạng nữ nhân như thế hay không?”
Đây là di truyền, tuyệt đối.
Mà mình, đây tính là xinh xắn, người ta chính là nóng bỏng. Ác nha, có phải hay không? ——
“Hinh nhi, ta chỉ thích nàng. . .”
Uất Trì Tà Dịch chỉ nhìn lướt qua, đối với nữ nhân như vậy, hắn cũng không một chút hứng thú.
Hứng thú của hắn chỉ có một, chính là Đông Phương Ngữ Hinh.
Lúc Uất Trì Tà Dịch nói , mắt còn quét về phía trước ngực của Đông Phương Ngữ Hinh , Đông Phương Ngữ Hinh trừng hắn một cái:
“Nhìn chỗ nào thế?”
“Ha ha, Hinh nhi, ta phát hiện chỗ đó của nàng lớn một ít. . .”
Đổ mồ hôi, lớn sao?
Dường như, trong sách là có nói qua nữ nhân ở khi mang thai , chỗ đó sẽ lớn một chút.
Nhưng. . .
Chàng cũng không cần trực tiếp nói ra như vậy chứ?
Đông Phương Ngữ Hinh dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, Tà Dịch cười:
“Lớn còn không tốt sao? Hinh nhi, mặc kệ của nàng lớn bao nhiêu , ta đều thích. . .”
Cái tên Uất Trì Tà Dịch này, từ bao giờ không đứng đắn như vậy rồi?
Được rồi, coi là nàng nói nhiều, nàng không nên nói với hắn như thế.
Cũng không nên hỏi vấn đề này.
Nữ nhân này, cũng không biết là cực phẩm nhà ai , ăn mặc như vậy ra ngoài, có biết được là nàng ta hay mặc quần áo như thế hay không chứ?
Còn tưởng rằng là một nữ tử thanh lâu ra ngoài phát điên rồi chứ?
Đây là tới quyến rũ người sao?
Hay là nói, bị đàn ông của toàn thế giới nhìn chằm chằm chỗ đó, nàng cũng rất có cảm giác thành tựu rồi? ?
“Ngươi. . . Ngươi cái xú nha đầu này , tại sao miệng như thế. . .”
Ngay từ lúc đầu nàng còn từng khinh bỉ ca ca, lại chịu thiệt thòi trên tay của hai tiểu hài tử.
Nhưng lúc này vừa thấy, cái tiểu nha đầu này, vẫn thật độc.
“Ai nha, đại mụ, ta cũng chỉ là nói thật đi a, ngươi xem ngươi vốn là đủ già rồi, nếu tiếp tục tức giận như vậy, vậy coi như già hơn rồi a. . .”