Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 1109: Bán manh vô tội




Edit: Lam Thiên..

“Ha ha, ta đã nói với nàng, nên không có việc gì...”

Xem tiểu nha đầu hết thảy bình thường, Tiểu Nhạc Nhạc vội vàng hỏi:

“Vậy chúng ta trở về trước đi...”

“Ân...”

Tiểu Hoan Hoan thật ngoan ngoãn gật gật đầu, kỳ thật trong lòng bé rất cảm kích Tiểu Nhạc Nhạc.

Bất quá bọn họ đã rất quen thuộc, lời khách sáo, cũng không cần thiết phải nói.

Thời điểm hai người trở về, Đông Phương Ngữ Hinh đang xem thư.

“Mẫu thân...”

Tiểu Hoan Hoan vụng trộm đi qua, ở trên khuôn mặt Đông Phương Ngữ Hinh hôn một cái.

Đông Phương Ngữ Hinh trợn mắt nhìn bé:

“Còn biết nhớ tới mẫu thân này sao?”

“Ngạch...”


Chỉ biết mẫu thân sẽ nói chính mình, tiểu nha đầu bẹt bẹt miệng:

“Con... Kỳ thật con đã sớm muốn đến nhìn người... Bất quá Tiểu Nhạc Nhạc mang con đi một cái địa phương tốt a...”

Việc này Đông Phương Ngữ Hinh đã biết rồi, nhưng vẫn như cũ nhẫn nại nghe tiểu nha đầu dông dài.

“Thật vậy sao?”

Cuối cùng, Đông Phương Ngữ Hinh giật mình hỏi, nàng kỳ thật đã đoán được kết quả, nhưng vẫn như cũ muốn phối hợp với nữ nhi một chút.

“Ân a, đương nhiên...”

Tiểu nha đầu đắc ý nói xong, nói xong, bé cúi đầu ở trên bụng Đông Phương Ngữ Hinh hôn một cái:

“Ô ô, tiểu đệ đệ, lâu như vậy không thấy, có nhớ tỷ tỷ không?”

Cách lớp y phục, Đông Phương Ngữ Hinh vẫn như cũ cảm thấy ấm áp.

Tiểu nha đầu hôn môi xong, còn dùng tay vuốt ve cái bụng của Đông Phương Ngữ Hinh.

Lúc này, tuy rằng mới bốn tháng, nhưng...

Bụng đã có chút nhô lên, tiểu nha đầu vuốt vuốt, bỗng nhiên hô:
“A... Mẫu thân, tiểu đệ đệ động...”

Thời điểm vừa rồi, Đông Phương Ngữ Hinh cũng có cảm giác được.

Nàng cũng hoảng sợ, tưởng là ảo giác, không nghĩ tới Tiểu Hoan Hoan thế nhưng cũng có cảm giác.

“Ân, ta cũng cảm giác được...”

Này tiểu gia hỏa, liền thích Tiểu Hoan Hoan như vậy sao?

Nàng cả ngày mang theo hắn, vất vả như vậy, còn mỗi ngày mát xa bụng, nhưng hắn cũng chưa cấp nàng động một chút.

Nhưng Tiểu Hoan Hoan vừa mới trở về, thế nhưng liền cấp động.

Còn có Uất Trì Tà Dịch, hắn mà biết phỏng chừng cũng thật buồn bực --

Này, mỗi ngày vào buổi tối đều cùng nó nói chuyện, khơi thông, nhưng lại không bằng Tiểu Hoan Hoan sờ một cái a?

“Oa, tiểu đệ đệ, đệ lại động một chút a...”

Tiểu Hoan Hoan hưng phấn muốn chết, đừng nói là bé, chính là trong lòng Tiểu Nhạc Nhạc cũng ngứa một chút, hắn vội vàng đi qua.

“Tiểu Hoan Hoan, ta cũng muốn, ta cũng muốn thử một chút...”

Tiểu Hoan Hoan cùng Tiểu Nhạc Nhạc, vẫn luôn là tuy hai mà một, lúc này nghe thấy Tiểu Nhạc Nhạc vừa nói như vậy, bé liền tự nhiên đồng ý.

Nhường lại vị trí, Tiểu Nhạc Nhạc đi qua, cũng vuốt --


Chính là, tiểu gia hỏa kia tựa hồ liền thích Tiểu Hoan Hoan hơn, đối với Tiểu Nhạc Nhạc vuốt ve, thế nhưng lại không có chút phản ứng.

“A... Không thể nào... Hắn tại sao...”

Tiểu Nhạc Nhạc dùng hết chiêu thức của mình, nhưng vẫn như cũ không cảm giác được, hắn bị đả kích thật sâu.

“Ô ô, Hinh Nhi, hắn khi dễ người...”

Xem hai cái hài tử đều đáng yêu như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên cảm thấy thật thỏa mãn.

Tiếp qua mấy tháng nữa, bên người nàng sẽ lại nhiều thêm một cái đứa nhỏ --

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Ba người đang chơi đùa, Uất Trì Tà Dịch đi đến, nhìn thấy Tiểu Nhạc Nhạc bọn họ, hắn nhướng mày, tiểu tử này, rốt cục cũng đem nữ nhi cấp mang về.

“Phụ thân, Tiểu Hoan Hoan hảo nhớ người a...”

Bán manh vô sỉ, cũng thật vô tội...