Năm ngày trôi qua, tiểu Nhạc Nhạc và tiểu Hoan Hoan vẫn như cũ không lộ diện, Đông Phương Ngữ Hinh liền có chút ngồi không yên.
Tiểu Nhạc Nhạc không phải nói rất nhanh sao?
Cũng không biết bọn chúng ở chỗ nào a.
“Sư hậu, ngươi có thể tìm được bọn họ chứ?”
Người, dù sao vẫn hiếu kỳ, đặc biệt tiểu Nhạc Nhạc nói thần bí như vậy, thì Đông Phương Ngữ Hinh đối với chỗ đó càng thêm tò mò.
“Ặc... Hinh nhi, cái này...”
Sư hậu có phần kích động muốn đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu Nhạc Nhạc là Hồ vương a, lão đại của ma thú giới, cấp bậc hoàng thượng.
Thực lực của bọn họ, tuy rằng chẳng qua chỉ là đứa bé, cũng không phải chúng có thể so sánh.
Bởi vì bọn chúng và tiểu Nhạc Nhạc đều là phục vụ mấy người Đông Phương Ngữ Hinh, cho nên nó mới dám ở trước mặt của hắn đi ra.
Nếu không, thấy tiểu Nhạc Nhạc, cái loại uy áp trời sanh này ——
Được rồi, vốn là biết uy áp đại biểu thân phận của hắn, bọn họ cũng không dám lỗ mãng.
Đương nhiên, chuyện này nàng cũng không có nói cho Đông Phương Ngữ Hinh.
Mà tiểu Nhạc Nhạc tìm được địa phương tốt, bọn họ cũng không có khả năng thăm dò biết được...
“Thế nào a, các ngươi cũng không biết sao?”
Có chút thất vọng nho nhỏ, Sư hậu không nói, nàng không biết cũng là bình thường nha.
“Haizz, nha đầu chết tiệt kia, dĩ nhiên đã quên ta a a...”
“Ai nha, Hinh nhi, ngươi làm sao?”
Nữ vương lúc tiến vào, vừa vặn nghe được Đông Phương Ngữ Hinh đang oán giận, cười hỏi.
“Ta... Mẫu thân, cũng là tiểu Hoan Hoan a, đều ra ngoài lâu như vậy, cũng không tới xem ta...”
Nữ vương xấu hổ, Hinh nhi, ngươi thế nào càng ngày càng nhỏ?
Vậy nếu như là lúc trước, ngươi biết tiểu Hoan Hoan đang luyện công, vui vẻ cũng không kịp đâu?
Hãy nhìn thử bây giờ...
Quên đi, nữ nhân mang thai cứ thích so đo như vậy.
“Con bé chưa xuất quan a, nếu như xuất quan, khẳng định là người đầu tiên tới thăm ngươi...”
Nữ vương ôn nhu an ủi, Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu, mong muốn cái tiểu nha đầu kia đùng không có lương tâm như thế chứ.
Đoán chừng là chuyện mang thai đi, dù sao vẫn cảm giác mình càng ngày càng không phóng khoáng rồi ——
“Được rồi, mẫu thân, mấy ngày hôm trước lúc con đang bế quan, tại sao không bế quan cùng nhau a...”
Tuy rằng, bà vẫn đang giúp mình làm mọi thứ, trong lòng của Đông Phương Ngữ Hinh rất cảm động, nhưng...
Có đôi khi, tu luyện cũng rất trọng yếu.
Nữ vương vẫn theo mình chạy ngược chạy xuôi, đều tốn bao nhiêu thời gian tu luyện.
Bà...
Có thể tìm chỗ tự tu hành, nhưng lựa chọn theo mình...
Trong lòng củaĐông Phương Ngữ Hinh, nói không cảm kích là giả.
“Hinh nhi, ta muốn giúp con làm chút ăn ngon a...”
Nữ vương nói tự nhiên, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh vẫn cảm thấy không đúng như cũ.
Nàng đi tới, kéo tay của Nữ vương ————
Bà quan tâm mình, bảo vệ mình như thế, nàng làm sao có thể không cảm giác được sự bất an của bà chứ?
“Mẫu thân, nói đi, nói cho con biết vì sao...”
Nàng không phải là ngu ngốc, đương nhiên cảm giác được Nữ vương có chuyện gì che giấu mình.
Mà U Minh vương, cũng đã từng nhờ cậy mình.
Nàng muốn giúp đỡ, nhưng điều kiện trước tiên không phải là để cho Nữ vương khó chịu.
Mà mẫu thân bây giờ ——
Rất hiển nhiên, không kéo được quan hệ cùng chuyện ngày hôm đó,.
“Thật ra, thật ra ta thực sự không có gì... Hinh nhi, con xem tuổi ta cũng lớn như vậy, cũng không biết còn có thể sống bao lâu, tu luyện cái gì chứ??”