Ách, Tiểu Nhạc Nhạc không biết Đông Phương Ngữ Hinh vì sao sẽ hỏi như vậy, nó chỉ muốn cùng Tiểu Hoan Hoan cùng nhau a.
“Đan dược cấp tám sắp xong rồi...”
Đan dược...
Tiểu Nhạc Nhạc vừa nghe, lập tức hưng phấn:
“Ta... Ta... Ta muốn cùng Tiểu Hoan Hoan a...”
Đan dược a, cấp tám, thật mê người.
Không phải nó thèm đan dược kia, mà là đan lôi.
Nó đặc biệt thích đan lôi, cái kia cực kỳ đề cao công lực của hắn đấy.
“Mới một tháng mà thôi, Tiểu Nhạc Nhạc, ta cảm giác võ công của ngươi, cũng cần tinh tiến a...”
Võ công của Cửu Vĩ Hồ thật là bá đạo, nhưng mà Tiểu Nhạc Nhạc có chút yếu đi đâu?
“Ách...”
“Ngươi muốn và thích cùng nhau, tối thiểu sẽ phải đem bé bảo vệ, võ công của ngươi không được, làm sao bảo vệ bé a?”
Điều này, cũng đúng...
“Vậy ta trước không đi, Tiểu Hoan Hoan, ta chờ ngươi đi ra a...”
Tuy rằng thật không bỏ được, nhưng chẳng qua chỉ một tháng thôi, rất nhanh.
“Được, tốt a...”
So với việc Tiểu Nhạc Nhạc lưu luyến không rời, Tiểu Hoan Hoan còn có phần không chịu để tâm, bé là thật thích Tiểu Nhạc Nhạc, nhưng bé càng muốn học tập chút gì đó đâu?
Xem thái độ của Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Nhạc Nhạc có chút buồn bực nhỏ.
Chính là, biết tiểu nha đầu này luôn luôn như thế, nó cũng không cần tức giận.
Cho nên, nó cũng liền lạnh nhạt.
“Hinh Nhi...”
Uất Trì Tà Dịch đã đi tới, nắm ở bả vai Đông Phương Ngữ Hinh, có chút không tha:
“Ta... Ta cũng không muốn cùng nàng tách ra...”
Bọn họ đã thật lâu không gặp mặt, nhưng mới ở cùng nhau vài ngày a, thế nhưng vừa muốn tách ra một tháng.
Thật sự là rất...
Hắn không nghĩ chính mình đi vào đâu?
“Ha ha, một tháng, rất nhanh...”
Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, nếu như lòng hai người đang cùng nhau, tách ra cũng không có việc gì.
Hơn nữa, bọn họ chỉ là tạm thời.
“Được rồi, ta sẽ tận lực sớm một chút xuất ra...”
Vì bọn họ về sau, hắn càng muốn nỗ lực đề cao.
Tiễn bước hai người bọn họ, Đông Phương Ngữ Hinh tiếp tục ngồi xuống, một bên xem thi thể của Long Vương...
Long Vương này, dù sao cũng là thập giai ma thú, luyện chế cũng thật phiền toái --
“Hinh Nhi...”
Sư phụ đã đi tới, xem Đông Phương Ngữ Hinh luôn luôn không nghỉ ngơi, bà có chút không đành lòng:
“Ta giúp con xem đi...”
Mặc dù là mọi người không biết Đông Phương Ngữ Hinh muốn làm cái gì, nhưng Chích lão biết.
“Con không sao, sư phụ...”
Đông Phương Ngữ Hinh đương nhiên tin tưởng Chích lão, nhưng lúc này trạng thái của nàng rất tốt, thậm chí là phi thường tốt đâu?
“Con a, sẽ không cố kị một chút thân thể của chính mình sao?”
“Con... Sư phụ, nhưng đan dược bên ngoài...”
Sư phụ cũng bề bộn nhiều việc, tuy rằng Long Vương đã chết, nhưng...
Đan dược vẫn đang luyện chế như cũ đấy?
“Ta không muốn luyện chế...”
Ánh mắt Chích lão tối sầm lại, đan dược này, luyện chế xuất ra cũng vô dụng, cho dù là bát giai, có ý tứ sao?
“Vì sao a?”
Đông Phương Ngữ Hinh có chút không hiểu, Chích lão thở dài:
“Để nó làm trang trí?”
Đan dược này, chỉ có hai loại sử dụng, một cái là trang trí, làm cho người ta xem.
Thứ hai chính là bị người đánh cắp đi, xúc phạm tới người khác.
“Ách... Sư phụ, con cũng hối hận...”
Nếu như biết Long Vương dùng không đến, lúc đó nàng tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ tăng thêm độc dược.