“Tỷ tỷ, muội muội vào được?”
Nhỏ nhẹ thanh âm lần nữa vang lên. Giây lát sau, cửa phòng khẽ mở, một thiếu nữ từ tốn bước vào.
Nàng mặc một bộ kim ti áo, hồng nhạt nhu quần. Bên ngoài khoác một kiện thải tú khói mỏng ngoại sa. Mái tóc đen kết thành như ý cao kế, bên trong cắm song long hý châu thủy tinh trâm. Dáng người thướt tha, da như bạch ngọc, nguyệt mi tinh nhãn, nhu mỹ phiêu dật. Đừng nói là nam nhân, dẫu là nữ nhân khi nhìn nàng, cũng chỉ có thể ghen tị cảm thán, đẹp tựa thiên tiên, không cách nào tả xiết.
Cố Như Yên trên mặt treo sẵn một nụ cười, khi nhìn thấy Cố Thanh Hoan, đầu tiên cũng âm thầm giật mình. Rất nhanh, nàng liền tiến đến bên cạnh Cố Thanh Hoan, rất là thân thiết ngồi xuống: “Tỷ tỷ, hôm nay khí sắc rất tốt a!”
Cố Thanh Hoan làm sao không nhìn ra trong mắt Cố Như Yên lóe lên một tia sáng kỳ lạ, trong lòng cười lạnh, mặt ngoài lại cười đến nhu hòa, còn thực sự nắm lấy tay Cố Như Yên:
“Đều là nhờ mẫu thân đưa dược!”
“Nào có! Này chính là tỷ tỷ phúc khí! Đều nói, người tốt tất có báo đáp! Tỷ tỷ lần này lạc hồ, vừa khéo có Tiết thần y tới phủ. Thần y kê đơn, quả nhiên không giống tầm thường đại phu. Ta nghe hạ nhân bẩm báo, tỷ tỷ thân mình tốt lên không ít, trong lòng còn muốn cảm tạ trời đất đâu!”
Cố Như Yên đầy mặt chân thành, khóe mắt còn nhuốm thủy, nhìn qua đều thấy nàng là thiên chân vạn xác vì tỷ tỷ mà lo lắng.
Cố Thanh Hoan than nhẹ. Nếu như không có ký ức kiếp trước, nàng hẳn sẽ bị bộ dạng này của Cố Như Yên đánh lừa đi!
“Ân... quả thực như thế! Ta đích xác cảm thấy khá hơn, cho nên hôm nay cố tình dậy sớm, muốn đến thỉnh an lão phu nhân đây!”
Cố Như Yên càng ngạc nhiên.
Ngày thường, Cố Thanh Hoan không phải chán ghét lão phu nhân? Đối với việc thỉnh an đều là trốn tránh. Như thế nào hôm nay chủ động muốn đi?
Đọc thấy trong mắt Cố Như Yên có nghi hoặc, Cố Thanh Hoan nhẹ nhàng giải thích: “Ta nghe mẫu thân nói qua, thuốc này vốn dành cho thất muội. Là mẫu thân cầu tình, lão phu nhân mới phân phó qua đây một phần. Tuy vậy, ta cũng nên hảo hảo cảm tạ lão phu nhân mới được!”
Ra là vậy!
Cố Như Yên thu hồi nghi ngờ, cảm thấy lời nói của Cố Thanh Hoan không có chỗ nào không ổn. Phải biết, lần này Cố Thanh Hoan và Cố Hương Ngưng cùng nhau lạc hồ, lão phu nhân cực độ tức giận. Bởi Cố phủ thất tiểu thư Cố Hương Ngưng thập phần được sủng ái. Tuy rằng còn chưa kết luận được nguyên nhân, nhưng lão phu nhân đối với Cố Thanh Hoan càng thêm không vừa mắt.
Là người, thì đều có sợ hãi. Cố Thanh Hoan dẫu vô tri, cũng vẫn nhìn ra được lão phu nhân thái độ. Muốn kéo gần một chút quan hệ, cũng là nhân chi thường tình.
Nghĩ vậy, Cố Như Yên cũng không thêm nghi ngờ, kéo kéo tay Cố Thanh Hoan đứng dậy:
“Vừa khéo, ta cũng muốn đi thỉnh an lão phu nhân. Người nếu là biết được tỷ tỷ có ý này, hẳn sẽ cao hứng đâu!”
Cố Thanh Hoan đạm cười, cũng không nói thêm cái gì.
Cố gia lão phu nhân ở Tây viện. Khi tỷ muội hai người đến nơi, bên trong đã có không ít người. Cố phủ các phu nhân, di nương cùng tiểu thư, ngoại trừ thất tiểu thư còn đang dưỡng bệnh, tất cả đều đã có mặt.
Ngồi ở chính giữa là lão phu nhân, tuy đã qua sinh thần năm mươi, nhưng vì bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua chỉ như ngoài ba mươi tuổi. Bởi vì trước đây nhiều năm quản gia, nên thần vận tự nhiên mà xuất ra vẻ uy nghiêm. Bên phải là Nhị thái thái Hứa thị, cùng với Nhị phòng La di nương. Bên trái, là Tam thái thái Liễu thị. Các tiểu thư theo thứ tự mà ngồi, bắt đầu từ nhị tiểu thư Cố Thanh Vân.
Cố Thanh Hoan vừa bước vào, nguyên bản một phòng còn đang oanh oanh yến yến, lập tức im lặng đi xuống. Nàng khẽ liếc mắt, cũng không vì vậy mà mất tự nhiên, mỉm cười, khẽ nghiêng người hành lễ: “Lão phu nhân, cháu gái tới thỉnh an người.”
Hứa thị vừa thấy, vội vàng đứng dậy, tới bên người Cố Thanh Hoan, kéo kéo tay: “Hoan nhi, ngươi thân thể được? Có hay không cảm thấy chỗ nào không ổn?” - nói rồi lại quay sang Cố Như Yên. “Yên nhi, ta thấy ngươi rời viện rất sớm, ai ngờ đến chỗ lão phu nhân lại không gặp. Ngươi là đi qua Hoan nhi nơi đó a?”
Đối với Cố Thanh Hoan ân cần săn sóc, đối thân nữ nhi lại là nghiêm khắc quy củ. Không thể không nói, Hứa Vân rất biết làm người, ít nhất công phu ngoài mặt cũng là làm không thiếu. Kiếp trước, cũng vì vậy mà khiến Cố Thanh Hoan một mực cảm động, nhất nhất tin tưởng nàng.
Cố Như Yên nghe được, vội vàng nói:
“Mẫu thân, nữ nhi đi qua Bích Lạc cư, chẳng ngờ gặp tỷ tỷ đã tỉnh, vì thế liền muốn cùng tỷ tỷ đi tới, thế này mới có chút chậm trễ.”
Cố Như Yên lời này, tuy không trực tiếp nói rõ cái gì, nhưng đương trường đều thống nhất trong đầu một cái ý tưởng, thì phải là Cố Thanh Hoan sở dĩ có mặt, hết thảy đều do Cố Như Yên tác động. Còn vô tình khiến người nhớ đến, Cố Thanh Hoan cỡ nào lười biếng, nếu là thường ngày, hiện tại vẫn còn ngủ đây.
Không thể không nói, Cố Như Yên ngoại trừ mỹ mạo, trí tuệ cũng là không sai.
Quả nhiên, nghe được lời này, Cố lão phu nhân nhìn Cố Thanh Hoan càng thêm lãnh bạc: “Ngươi còn bệnh, muốn nghỉ liền nghỉ, không cần miễn cưỡng.”
“Hồi lão phu nhân, không miễn cưỡng!” Cố Thanh Hoan cúi đầu. “Trước đây là cháu gái không hiểu chuyện. Mấy ngày này, cháu gái thân mình tốt hơn nhiều lắm, liền cố tình muốn đến thỉnh an lão phu nhân. Sau này, còn xin lão phu nhân đừng ghét bỏ cháu gái mới được.”
Nàng không thanh minh, giọng nói lại thập phần chân thành. Còn ám chỉ hôm nay nàng bỗng nhiên đi tới, cũng không phải chủ ý của Cố Như Yên. Cố lão phu nhân tuy trong lòng không thích nàng, nhưng đến cùng vẫn là gật gật đầu, tỏ vẻ tiếp nhận.
“Đại tỷ tỷ, ngươi một lát nữa cũng nên đến thăm thất muội mới được. Nàng là vì ngươi, đến nay vẫn còn tại trong phòng dưỡng bệnh a.”
Vừa lên tiếng là tứ tiểu thư Cố Lưu Ly. Nàng nhìn lão phu nhân thần sắc vừa có chút hòa hoãn, liền không nhanh không chậm bỏ vào một câu.
Quả nhiên, nghe nhắc tới thất tiểu thư, lão phu nhân lại cảm thấy một trận đau lòng. Nghĩ đến cháu gái bảo bối bị lạc hồ, mà đầu sỏ gây nên chính là thiếu nữ trước mắt, lão phu nhân lập tức chán ghét đi lên.
“Cũng không cần! Thân thể nàng còn đang có bệnh, đi qua Thúy Trúc cư, không chừng thất nha đầu còn muốn bị ảnh hưởng!”
Cố Thanh Hoan tâm triệt để phát lạnh.
Mà Cố gia các vị tiểu thư bên dưới, trong lòng cũng không quá dễ chịu. Các nàng tuy rằng vui sướng khi thấy Cố Thanh Hoan chịu nhục, nhưng cũng không nguyện ý nhìn Cố Hương Ngưng đạt được như thế sủng ái.
Chưa ai còn kịp nói câu gì, lão quản gia đột nhiên bước vào, cung kính nói với lão phu nhân:
“Lão thái thái, Tiết thần y có việc cầu kiến.”
“Mau! Mau mời vào!” - lão phu nhân căng thẳng. Thất nha đầu từ khi tỉnh lại, thần trí không rõ ràng. Không những quên sạch mọi chuyện trước đây, đôi khi còn thốt ra những điều kỳ kỳ quái quái. Bởi vậy, nàng trả một cái giá rất cao, mới mời được Tiết Quý tới xem bệnh. Có phải hiện giờ đã có chuyển biến tốt?
Tiết Quý bước vào, còn chưa kịp vấn an, lão phu nhân đã vội vàng hỏi:
“Tiết thần y, thất nha đầu của ta như thế nào?”
“Thực xin lỗi, lão phu nhân!” Tiết Quý có chút xấu hổ. “Thất tiểu thư khi ngã xuống hồ, đầu bị va chạm vào giả sơn, tổn thương không nhẹ. Thứ cho tại hạ vô năng... thất tiểu thư có lẽ... hoàn toàn mất đi trí nhớ...”
Cố Hương Ngưng mất trí nhớ?
Cố Thanh Hoan chấn kinh. Chuyện này, ở kiếp trước, hoàn toàn không có phát sinh. Rốt cuộc, là như thế nào?