Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 50: Mây thẳm phân vạn lá




Hoàng Sơn têncổ là Kiềm Sơn. Tương truyền Hoàng Đế từng phái đại thần dưới trướng làDung Thành Tử, Phù Khâu Công luyện đan ở nơi này, về sau đan luyện thành mà được thành tiên. Đến đời Đường Minh Tông cải danh thành Hoàng Sơn.Hoàng Sơn bảy mươi hai ngọn, mỗi ngọn mỗi vẻ, có ngọn mạnh mẽ hùng vĩ,có ngọn tao nhã thanh tú, có ngọn thanh u phiêu dật. Tùng lạ, đá quái,biển mây, suối nước nóng, tuyết đông là năm thứ tuyệt của Hoàng Sơn. Cóđiều dọc đường đi Lộ Dao lại không có tâm tình đâu mà thưởng thức phongcảnh núi non tuyệt đẹp bên dưới lớp mây mù lượn lờ này. Vị trí lạc địasơn liên sinh trưởng hẳn là ở nơi âm u hiếm dấu chân người, đi trênđường núi bình thường không thể nào hái được. Thành thử hai người bắtbuộc phải lần mò tới những nơi cây dại dây leo chằng chịt, thường xuyênphải đề khí nhảy lên. May mà có Ân Lê Đình một tay khoác hành trang, một tay đỡ nàng, không thì chút khinh công cỏn con của nàng quả thật khó mà đi tiếp.

Quá trưa, Ân Lê Đình thấy Lộ Dao thấm mệt, sắc mặt đỏlựng, ống tay áo bị rách do tìm tòi giữa mấy lùm cây âm u ban nãy, lêntiếng “Tiểu Dao, chúng ta nghỉ ngơi một chút, ăn trưa đã nhé?”

Lộ Dao nhìn sắc trời, quả thật sắp quá giờ cơm, nghĩ không thể để Ân LêĐình vác cả hành lý và mình đề khinh công nhảy lên nhảy xuống cả ngàytrời không ăn uống được, vội vàng gật đầu. Hiện giờ hai người đang ởtrên sườn núi, tuy không thấy dấu chân người nhưng cảnh sắc lại đẹp đẽhơn đường rừng bình thường nhiều. Hai người tìm đến một chỗ khá bằngphẳng gần đó, nằm ở nửa chừng một đỉnh núi bị cổ thụ chắn ngang, nhìnnghiêng có thể thấy một vách núi dựng đứng cao chót vót, một thác nướckhông lớn lắm đổ từ trên cao xuống, hòa vào giữa đầm nước dưới chân vách núi, trước đầm mọc đầy hoa cỏ dại, bụi cây lúp xúp. Vạch bụi cây mộtbên cổ thụ ra có thể thấy quần thể núi non ôm ấp xa xa, gió núi mátlạnh. Lộ Dao vừa thấy liền mừng rỡ “Lục ca, chúng ta ở chỗ này đi!”

Ân Lê Đình thấy vẻ mặt háo hức của Lộ Dao, tất nhiên gật đầu. Hai ngườichọn một chỗ khá rộng rãi, Lộ Dao đi lấy nước, nhóm lửa, Ân Lê Đình thìđi bắt gà rừng về. Hai người vừa hứng gió núi vừa nướng gà rừng. Ân LêĐình cũng không biết Lộ Dao ướp gì bên trong gà mà ngửi mùi thơm ngàongạt. Mấy ngày nay đa phần là Lộ Dao ra tay làm con mồi chàng bắtvề. Chàng nhìn thủ pháp của Lộ Dao cực kỳ nhanh chóng điêu luyện, đượcnếm mùi vị tươi ngon lạ thường, không khỏi khen ngợi, nói từ nhỏ đến lớn ở Võ Đang cùng các sư huynh nướng qua vô số gà rừng thỏ hoang nhưng lần đầu tiên được ăn thịt nướng thơm ngon thế này. Lộ Dao nghe xong khá đắc ý, kế đó cười xấu xa, đảo mắt một vòng nói thật ra mấy trò nấu nướngbếp núc này chẳng có gì khác với việc muội mổ cho bệnh nhân hết, rửa rửa cắt cắt may may vá vá, tẩy rửa sát trùng ruột bụng rồi bôi thuốc, y như nhau cả. Lần đầu tiên Ân Lê Đình nghe, nhớ tới lần trước nhìn thấy LộDao may vá trên người người ta, tuy có kinh ngạc nhưng chẳng cảm thấygì. Bây giờ ngẫm lại, nhìn thịt gà trong tay, nửa miếng cũng chẳng nuốtnổi, đàng nhìn Lộ Dao đắc ý vì thực hiện được gian kế giành lấy món ngon trong tay chàng. Nhưng mấy bận sau, Lộ Dao phát hiện hình như chiêu này hết linh rồi, bất kể nàng nói gì, Ân Lê Đình đều tỉnh bơ ăn không bỏdở, thế nên càng bắt đầu đổi cách chọc phá chàng.

Nơi này giờ này, gió nhẹ mây trôi lững lờ, nước chảy róc rách, liếc xa xa thấy thắng cảnh núi non hùng vĩ.

Hai người nói nói cười cười, ăn uống thích thú. Lộ Dao nói hào hứng quásuýt nữa thì sặc, Ân Lê Đình thấy nàng ho sặc sụa, vội vàng rót nước đưa cho nàng. Ai ngờ ngước lên liền cảm thấy trước mắt hoa một cái, kìnhphong lướt qua. Định thần nhìn lại, phát hiện Lộ Dao mấy khắc trước cònngồi trước mặt mình bây giờ chỉ trong chớp mắt đã di chuyển ra sau sáubảy trượng. Hiện đang “ngồi” trên một tảng đá bên bụi cây cạnh bờ vực,chỉ hơi nhích tới trước nửa phân là vực sâu vạn trượng. Ân Lê Đình cònchưa rõ phát sinh chuyện gì liền kinh hoàng hét lên: “Tiểu Dao?!”

Chàng không có thời gian suy nghĩ nguyên nhân, dưới chân theo bản năng muốnđiểm một cái đi kéo nàng quay về. Ai biết được dưới chân tụ lực lại phát hiện Thê Vân Túng mình luyện thành thạo từ nhỏ bỗng nhiên không pháthuy được chút nào, chỉ vì lúc này một cánh tay đè lên vai chàng, khônghề chế trụ huyệt đạo nhưng lại nặng tựa ngàn cân, khiến chàng không cách nào vận lực nhảy lên được.

Ân Lê Đình cả kinh. Với công lực củachàng, phần lớn khi có người tới gần chừng năm sáu trượng là chàng đãphát hiện được, cho dù đối phương là cao thủ thì cũng chưa từng bị ápsát mà không hề cảm giác được thế này bao giờ. Bây giờ Lộ Dao đang gặpnguy hiểm, Ân Lê Đình sốt ruột lại không dám manh động, đang định mởmiệng chợt nghe Lộ Dao lên tiếng “Lục ca đừng gấp, không cần lo chomuội.”

Vừa rồi Lộ Dao ho sém chết, bỗng nhiên cảm thấy thắt lưngcó một lực đạo lớn kéo nàng lên không, làm nàng thấy đau muốn ra tiếngcảnh báo lại phát hiện tuy luồng kình lực này không điểm trúng huyệt câm của mình nhưng lại khiến mình nghẹn nơi phổi, nhất thời không thể phátra tiếng. Đợi đến khi ổn lại, phát hiện huyệt đạo tay chân đã bị điểmcứng ngắc, ngoảnh đầu nhìn Ân Lê Đình trong lòng cũng hãi hùng. Chỉ thấy một lão già mặc trường bào màu xám, râu tóc bạc phơ, mặt mũi chằng chịt nếp nhăn, cũng không biết đã bao nhiêu tuổi rồi, tinh quang trong mắtkhông lộ lúc này đang nhìn mình và Ân Lê Đình chằm chằm, vẻ mặt khôngmừng không giận, một tay đè lên vai Ân Lê Đình, hiển nhiên là kềm chếchàng. Lộ Dao vừa thấy sắc mặt Ân Lê Đình lo chàng tức giận vì mình bị“treo” bên vách núi mà dùng lực, vì thế lập tức lên tiếng, tận lực bỏqua sự thật dưới chân là vực sâu vạn trượng, duy trì giọng nói bình tĩnh nói cho chàng biết mình không sao, đầu óc tức tốc suy nghĩ cách đốiphó.

Ân Lê Đình nghe Lộ Dao nói thế, đầu tiên thoáng thở hắt ra,kế đó lập tức phát hiện giọng Lộ Dao không vui vẻ như bình thường. Nếuđổi là ngày thường, nhất định nàng sẽ lườm chàng nói “Lục ca không cầnlo, muội đâu phải đồ bỏ đi!” Sau đó cười hi hi hỏi lại “Lục ca khôngphải huynh sợ độ cao đấy chứ?” Trong lòng liền hiểu được đôi phần, lạisợ nàng hoảng hốt, thế là khẽ khàng lên tiếng “Tiểu Dao muội đừng nhìnxuống dưới, mau nhắm mắt lại.” Chớp mắt liền cao giọng, cũng không quayngười, nói với người đằng sau lưng “Các hạ là cao nhân phương nào? Vìsao đánh lén hai người chúng ta?”

Người sau lưng hừ một tiếng,nghe giọng có vẻ như đã tám chín mươi tuổi “Công lực các ngươi không đủ, nghe không ra tiếng chân lão phu, sao trách lão phu đánh lén được? Tiểu nha đầu này ồn ào làm lão phu không yên ổn được, lão phu quăng nó xuống dưới chân núi thì đã làm sao?”

Lộ Dao nghe lão già kia mở miệng, bỗng nhiên đảo mắt, bĩu môi “Lục ca, còn phải hỏi vì sao nữa? Ngườithậm thà thậm thụt thích làm việc lén la lén lút, thông thường người già rồi đầu óc đều hết xài được, làm mấy ngón trò của bọn trẻ con nhàm chán cũng bình thường thôi.”

Ai ngờ lão già nghe xong mà không nổigiận “Miệng lưỡi tiểu nha đầu lợi hại không độ lượng chút nào, ngươikhông sợ ta đánh ngươi một chưởng rớt xuống vực ư?” Nói rồi bàn tay rảnh rang búng ra một cái, liền đó một tảng đá không nhỏ kế bên bị viên đábắn trúng, lực đạo lớn đến mức khiến nó lăn ra sau tới hai thước. Tảngđá đó vốn nằm cạnh bờ vực, phịch một tiếng rớt xuống vực sâu vạn trượng, nửa ngày mới nghe thấy tiếng dội về, ầm ầm khiến Lộ Dao cũng căngthẳng, sắc mặt Ân Lê Đình càng khó coi hết sức. Lão già thấy mặt Lộ Daotrắng bệch, tay phải lại lật, làm bộ muốn bắn về phía Lộ Dao.

“Tiền bối!!!” Ân Lê Đình hoảng hốt “Tiền bối đừng làm khó nàng!”

Lão già dừng lại, quan sát hai người một hồi, bỗng dưng cười lớn “Tiểu tửngươi đau lòng nha đầu điêu ngoa này. Lão phu cứ muốn làm khó nó đấy,sao nào?”

Ân Lê Đình không ngờ đối phương lại nói thế “Không biết có phải tiền bối… bị người ta sai tới làm khó Lộ Dao không?”

Người nọ cười lạnh một tiếng “Bị người khác sai tới? Lão phu còn chưa nghenói mặt mũi ai lớn tới mức có thể khiến ta làm việc cho hắn. Hai đứangươi chạy tới cửa nhà ta càn rỡ, chẳng lẽ ta không được làm khó cácngươi? Ta đang ăn cơm thì nghe nha đầu này luôn mồm thi thể người chết,hại ta ăn không vô nữa!”

Ân Lê Đình giật mình “Cửa nhà? Dám hỏinhà tiền bối ở chỗ nào? Tiểu Dao không hề cố ý, nàng là đại phu, nên…nên như vậy, không cố ý ảnh hưởng tới bữa cơm của tiền bối, vãn bối…”

Lộ Dao ngắt lời Ân Lê Đình, đảo mắt cười hì hì “Lão đầu, không phải nhà lão ở đây đấy chứ?”

Lão già lạnh lùng hỏi “Phải thì sao?”

Lộ Dao đáp “Chẳng sao hết. Có điều cái chỗ này ban nãy ta quan sát trêndưới nửa ngày trời, chỗ ở được chỉ có mấy cái động, nhưng đa phần có khỉ ở hết rồi. Ta nói không phải mỗi ngày lão đều ôm khỉ ở chung đấy chứ?Quả nhiên là cao nhân, có sở thích đặc biệt như thế! Ta nói này lão đầu, chẳng qua ta và lục ca bắt có hai con gà rừng, đâu có bắt khỉ con khỉcháu nhà lão về nướng ăn đâu, lão nóng cái gì?” Mấy câu này càng nóicàng quá, giọng điệu khoa trương hết sức, hoàn toàn không giống ngữ điệu thường ngày.

Lộ Dao từng nghe Trương Tùng Khê nói ngày thường đệ tửVõ Đang luyện công nặng về dưỡng khí, lúc người khác càng kích động thìđệ tử Võ Đang vẫn có thể giữ cho tâm trí sáng suốt lâm nguy không loạn.Nàng cược, cược lão đầu này mới rồi không làm hại nàng thì sẽ không dễdàng lấy mạng nàng. Cố ý nói câu nào cũng chọc cho đối phương nổi giận,để Ân Lê Đình có thể thừa cơ thoát khỏi chưởng của đối phương. Lúc LộDao ngắt lời Ân Lê Đình đã hơi đưa mắt ra hiệu cho chàng, vì thế liềnbình tĩnh, ngưng thần cảm nhận biến hóa lực đạo nơi vai và khí tức củangười đằng sau, đồng thời tay phải nắm ngược chuôi kiếm, đề phòng taykia của lão bắn đá ra. Nhưng bất kể Lộ Dao nói gì, khí tức và lực đạocủa lão già sau lưng đều như một. Nếu chỉ có một mình chàng, chàng cóthể không kiêng dè gì, liều mạng chịu một chưởng chùng vai xuống thoátra, nhưng chỉ cần tay kia của lão già hơi động đậy, Lộ Dao lập tức bịđẩy xuống vực, thế nên chàng không dám manh động. Nhưng ngay lúc ấy,chàng đang tính toán phương hướng kình lực vừa rồi đối phương bắn đá ra, nhớ tới thủ pháp lão bắn đá, trong óc chợt xẹt qua một tia linh quang,đột nhiên hỏi “Tiền bối là truyền nhân của Hoàng đảo chủ hay là truyềnnhân của Thần điêu hiệp?”

Tác giả có lời muốn nói:

Luậnkiếm thức giang hồ, Ân Lê Đình ở bên Trương Tam Phong và mấy vị sư huynh tự nhiên hơn hẳn khuê nữ gà mờ dở dở ương ương nhà ta ~ thế nên tuychàng đánh không lại nhưng có thể nhận ra chút manh mối coi như có bảnlĩnh rồi… khuê nữ nhà mình chỉ có thể chọc cho đối phương dậm chân dậmcẳng trước rồi tính tiếp ~ không để con nhóc này ý thức sâu sắc tầm quan trọng của công phu, nó sẽ không chịu tốn công sức học cho đàng hoàng.