Dịch Giả Manga Trở Lại

Chương 14: Anh không có khóc




Tiếng xe dừng lại trước cửa nhà, đó là âm thanh có người về. Sau cả một tuần không thấy mặt anh Thái, cô bé giờ đây toát lên vẻ mặt vui mừng. Tâm trạng xấu vì bị ám ảnh bởi giấc mơ hôm qua được yên ổn khi thấy anh về.

Chỉ là không biết tại sao vẻ mặt của anh lại u ám đến vậy.

Trong tâm trí của Thái đang có một câu hỏi hết sức quan trọng: Giờ Phi có còn sống không?

Lý do có suy nghĩ này là vì nguyên cả mấy ngày qua không thể liên lạc được với cậu ta, nó khiến sự nghi ngờ về người bạn của mình có thể đã đi tự tử. Lúc mới đi, cậu có nói đùa "Đừng có tự tử đó." Sợ rằng câu nói đùa này không may thành sự thật.

"Anh Thái, sao sắc mặt của anh xanh thế?"

Bé Thư nói Thái mới để ý, bản thân hiện giờ vô cùng lo lắng, cảm xúc trên khuôn mặt cũng bị ảnh hưởng theo.

Cậu cố gắng suy nghĩ tích cực, không thể nào Phi dễ dàng tự tử chỉ vì bị dính drama như vậy. Nhưng suy nghĩ cậu ta đã trầu trời liên tục kéo đến. Phi là người yếu đuối về mặt tinh thần, cú sốc này vô cùng lớn, việc nghĩ đến giải thoát là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Đó là Thái nghĩ thế, thực tế thì Phi có lên mạng xem người ta chửi đâu mà biết.

"Chắc tại thiếu ngủ."

"Anh lên phòng nghỉ ngơi đi, đồ đạc để em đem lên cho."

"Anh tự lo được."

Cô bé nhìn anh từ nãy đến giờ. Vẫn không thể nào tin ông anh thực sự thiếu ngủ.

Cho đến thời điểm hiện tại, bé Thư vẫn không biết một chút gì về drama của Phi trên mạng.

"Ngoài quê đã xảy ra chuyện đúng không?" Cô bé nói nghẹn ngào.

"Có gì xảy ra đâu, sao em hỏi thế?" Cậu khó hiểu đáp.

"Tại em thấy sắc mặt anh, nó kiểu như tệ lắm ấy, nên em nghĩ ngoài đó xảy ra chuyện xấu."

Không phải không có căn cứ, hôm qua ba nói có mỗi anh Thái về thôi, còn ba thì đón xe lên trên chỗ mẹ. Không ai nói chi tiết tại sao cả, làm cô bé đoán bừa.

Thái không để tâm nhiều đến lời bé Thư nói. Thứ cậu để tâm nhất là hồi còn trên xe có chạy ngang nhà Phi, cậu thấy có một nhóm người đậu xe trước cửa nhà cậu ta.

Chẳng biết có chuyện gì, hay là đến đó xem. "Anh không sao đâu, em không cần quá lo lắng. Giờ anh đến nhà Phi một lát đây, em trông nhà giúp anh nhé."

Phi?

"Cho em đi với."

"Em đi theo anh làm gì?"

"Ở nhà một mình buồn lắm, anh nỡ để em gái phải buồn sao?" Cô bé thấp giọng, bũ rũ.

Thái nghĩ thầm trong đầu, sao con em gái tính tình lạnh lùng có thể nói ra được câu đó.

Chắc là mấy ngày qua lúc cậu không có nhà, bé Thư vì nhớ cậu nên bây giờ đòi cậu bù đắp.

Cậu cho rằng có một khả năng như vậy không phải ngẫu nhiên, mà là vì những năm gần đây, độ thiện cảm của bé Thư đối với cậu có khuynh hướng tốt lên, so với trước kia cô bé tránh cậu như tránh tà.



Cô bé còn chủ động rất nhiều trong việc nối lại mối quan hệ anh em, nhưng đến cái mức cậu nảy sinh ra một ý nghĩ: Có khi nào con em không thể sống thiếu mình không ta?

Bé Thư đã cố gắng nói ra câu sến súa đó chỉ để xin đi theo, cậu lỡ lòng nào từ chối đây.

"Em cũng kì cục ghê. Nhưng đi theo cũng được thôi, dù gì anh chỉ lên để xem xét tình hình. Hứa với anh là lên đó không được kích động đấy."

Cô bé không hiểu được lời anh nói, cô chỉ muốn đi theo để lật tẩy bộ mặt thật của Phi trước mặt anh, như vậy thì anh sẽ tin rằng cậu ta là người xấu, từ đó cắt đứt mối quan hệ.

Ở trên xe, ngồi ở đằng sau anh, bé Thư ôm chặt lấy anh, mặt của cô bé lúc này đỏ như trái cà chua. Giá như lúc nào cũng được anh chở đi chơi thì hay biết mấy.

Khoảng mười hai phút thì đến nơi. Hai anh em xuống xe, đến gần địa điểm. Có mấy người tụ tập chỗ này, số lượng dường như ít hơn rất nhiều so với ban nãy, làm Thái yên tâm hơn.

"Đây là nhà anh Phi sao? Mấy người này đến đây làm gì vậy?" Cô bé hoang mang hỏi. Bầu không khí phẫn nộ này, thật khó đoán có chuyện gì xảy ra.

Họ giận dữ, họ văng lên những lời chào hỏi thân thương đến mẹ.

Tách biệt với bọn chúng, có một cô gái đang cầm điện nhắn tin. "Em, cho anh hỏi cái này, mấy người đó đến đây làm gì vậy? Chỗ này là nhà bạn anh mà."

"Anh là bạn Phi?"

"Đúng rồi, có gì không?" Cậu cảm giác như sắp bị kì thị vì là bạn thằng biến thái, nhưng không sao cả, làm người không làm gì sai thì không việc gì phải e dè.

Cô gái không trả lời ngay, tầm mắt chuyển sang người đứng đằng sau Thái.

"A, Thư."

Bé Thư nghe thấy cô gái gọi tên mình, liền núp sau lưng anh, không muốn nói chuyện luyên thuyên với người bí ẩn tên Harim xuất hiện hôm đó.

"Hai người quen biết nhau sao?" Cậu hơi bất ngờ, không nghĩ em gái sống khép kín của mình có thể quen biết được với một người ở bên ngoài.

Harim thấy cô bé hành động như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, người này là anh trai cô bé và là bạn của Phi. Rất là đẹp trai luôn, không trách sao cô bé lại liều mạng thích anh trai mình, ai biểu người ta đẹp quá làm gì.

"Có gặp qua một lần."

"Em có thể trả lời câu hỏi của anh không?" Thái nói lại.

"Ờ thì theo em thấy mấy người này là fan của Youtuber có tên Lệ Lưu Ly. Anh là bạn Phi thì anh biết drama của anh ấy những ngày gần đây đúng chứ. Sau vụ đó có nhiều người biết đến kênh của chị ta và bị vẻ đẹp chị ta làm cho hút hồn, thế là giờ như vậy đó." Cô gái cho cậu xem kênh Youtube của Lưu Ly.

"Anh hiểu rồi. Mà ban nãy có nhiều người lắm mà, sao giờ ít vậy?"

Harim suy nghĩ một chút rồi trả lời. "Phi không có ở đây, nên bọn họ đi về hết rồi."

Nghe cô gái nói vậy, cậu đứng hình vài giây. Không có ở đây tức là die rồi ư?

Thái thẫn thờ, nhớ lại khoảng thời gian làm bạn với Phi. Cậu ta là một chàng trai tốt bụng, rất khó tìm được ở ngoài kia.

Nhà Thái rất giàu, cả trường đều biết, rất nhiều người muốn kết bạn với cậu vì lợi ích tiền bạc. Trong vô vàn bạn xấu đó, Phi là người đặc biệt.

Lần đầu gặp cậu ta, Thái không trông chờ gì như mấy lần trước, vẫn như mọi hôm cậu vẫy tay đuổi, kèm theo câu nói: "Tớ không thích bạn bè."

Điều Thái không ngờ tới là dù có từ chối đến mấy, Phi vẫn không từ bỏ việc kết giao với cậu cho bằng được, làm cậu càng thêm chán ghét người này.

Nhưng không biết từ bao giờ, những câu xin chào của Phi, có thể bắt đầu một cuộc trò chuyện. Không biết từ bao giờ, hai người biết chia sẻ những câu chuyện vui buồn với nhau, cho đến khi hai người xem nhau là bạn lúc nào không hay.



Tuy nói là bạn, Thái vẫn luôn cảnh giác với cậu ta, nghĩ rằng đến một ngày nào đó hắn sẽ lộ bản chất thật. Nhưng cậu không thể chờ đợi được đến ngày đó, vì cậu nhận ra mục đích ban đầu của Phi đến với cậu, chỉ là vì thấy cậu trông có vẻ cô đơn.

Chơi với nhau trong nhiều năm, Thái giúp đỡ Phi rất nhiều, còn cậu ta thì ngược lại, chưa từng giúp cho cậu được thứ gì, nhưng cậu ta cho cậu một thứ còn tuyệt vời hơn giúp đỡ nhau khi hoạn nạn, đó là cho cậu biết mùi vị thực sự của hai chữ bạn thân.

"Phiiiiii." Thái hét to vào trong nhà với giọng đau thương, mấy thằng đứng bên chẳng hiểu thằng này đang hét cái gì.

"Em đã nói anh Phi không có ở đây mà."

Cậu không kiềm được cảm xúc, đôi mắt rươm rướm lệ, mang nỗi buồn man mác.

Bé Thư để ý thấy anh mình đang đang khóc. Dưới tình cảnh khó xử này, cô bé bối rối không biết ứng xử ra sao. "Ai làm anh khóc?"

Nghe thấy em gái trấn an, Thái vội dùng tay lau mắt. "Anh không có khóc." Cậu quay mặt sang chỗ khác. "Chúng ta về thôi Thư."

Thái không muốn người khác thấy vẻ mặt khó coi của mình, muốn nhanh chóng về nhà.

Harim được Mây kể là Phi giờ đang có tâm trạng rất tệ, đến mức phải tự lừa dối để sống qua ngày. Cô gái đoán có vẻ như anh ấy xảy ra chuyện trong nhà nên đến nay vẫn chưa về nhà lần nào.

Cô gái đề phòng lũ con trai mỏ hỗn ở gần đó, bước đến nói nhỏ với Thái. "Em biết anh Phi đang ở đâu."

Tại phòng của Dì Hạ, lại thêm một bộ đồ cosplay khác bắt Phi mặc. Dì cực kỳ hứng thú với việc này. Sở dĩ nói bắt là vì cậu không muốn giả gái thêm một lần nào nữa. Dù cậu biết việc nam cosplay nhân vật nữ không còn quá xa lạ gì, thậm chí nó còn được cho là điều bình thường, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó lạ lẫm.

Nhân vật lần này là Yor trong Spy x Family trong trang phục sát thủ. Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà có gì đó không đúng lắm. Tại sao lại là nhân vật nữ cơ chứ?

Phi tự nhủ với mình không được đòi hỏi gì thêm, bởi vì dì nói trang điểm theo phái nam không hợp nên mới lái qua phái nữ, cộng thêm áp lực về số tiền phải chi trả cho việc makeup lẫn bộ đồ thì cậu đây được miễn phí hết là một món hời ngon.

Hôm qua đã đẹp rồi, nay còn đẹp hơn nữa, là một người không thích cosplay nhân vật nữ như Phi cũng không tránh khỏi thích thú. Bình thường nói không thích là vì sợ mặc vào sẽ rất khó coi, còn đây không những không khó coi mà còn trên cả tuyệt vời.

"Thích rồi chứ gì?" Dì Hạ thấy cậu vừa cười trước gương.

"Dạ đâu có." Phi liền lắc đầu.

"Đứng qua kia cho dì chụp một tấm nào."

Từ hôm qua đến giờ, Dì Hạ toàn chụp hình cậu. Chỉ mong là dì không đăng mấy tấm ảnh đó lên mạng.

"Dì hứa hôm nay con không cần trông trẻ nữa. Vậy thì con có cần làm việc gì khác không?"

"Có đó, đi chơi fes với dì."

Phi hơi giật mình khi nghe thấy fes. "Thôi thôi, vậy thì thà trông trẻ còn hơn."

"Đi đi mà Phi, uổn công trang điểm lên đồ rồi, không đi thì tiếc quá." Dì Hạ chấp tay nài nỉ làm cậu vô cùng khó xử.

"Nhưng dì có chắc là không ai nhận ra con không?"

Cậu chỉ lo người khác nhận ra mình, còn nói về ngại thì không đúng lắm, bởi vì thấy mình xinh đẹp, sự tự tin được tăng cao.

"Dì chắc chắn, nếu có thì dì giải thích cho rồi đi về, không chơi nữa."

"Dì hứa đó, tuyệt đối không được cho ai biết đến giới tính thật của con."