Dịch Giả Manga Trở Lại

Chương 11




"Nói như em có khác gì nói dù cho có bằng chứng thì vẫn không thể chứng minh được điều gì, thế thì nói vậy ngay từ ban đầu luôn đi." Hairm buồn bã, cảm thấy bất lực.

"Hay là mình dùng phương án lấy số đông áp đảo đi. Nếu cùng thời điểm này có nhiều người ủng hộ Phi thì sai sẽ tự động thành đúng."

Mây nghĩ rằng mạng xã hội này được vận hành theo cách số đông, nhất là khi một bên không có bằng chứng chứng minh lời nói là thật.

"Bộ muốn có số đông là có à?" Cô gái bực bội, đứng dậy đi lên ngọn đồi trước mặt.

Thấy hành động kì lạ của cô gái khiến cậu trai khó hiểu. "Này Harim, chị đi lên đó làm gì vậy?"

Cô gái sau khi đến đúng vị trí thì quay người nhìn từ trên xuống, nói to. "Mây, em lên đây đi."

Hmm? Một cái hang?

"Hang này là do con gì đào bới vậy?"

"Hang thỏ đó." Harim rất chắc chắn.

"Trời ơi, chị nhầm rồi, nó là hang chó đó. Nhìn xem bên trong có sâu lắm đâu." Cậu trai thử đưa tay vào trong, nó thực sự không đáng để gọi là một cái hang.

"Nhìn chủ nhân của cái hang đang đến kìa." Harim chỉ tay xuống dưới đồi.

Mây nhìn cô gái, cái dáng người nhỏ nhoi đáng yêu này mà mặc bộ đồ thỏ hầu gái, chắc chắn sẽ rất đáng yêu. Nói về độ thân quen, Harim là chị cả trong team, nhưng xét theo độ tuổi thì lại kém hơn cậu.

Khuôn mặt cô gái sáng lên, nở ra một nụ cười rạng rỡ.

Mây dựa theo hướng chỉ tay mà nhìn xuống. Đó là một con thỏ, dường như đang chạy trốn khỏi một thứ gì đó.

"Giúp dì bắt nó với!" Dì sơ từ phía sau đuổi theo con thỏ xổng chuồng, thấy có người đằng trước liền hét to.

"Harim, con thỏ đó bị xổng chuồng, giúp em bắt nó lại đi." Cậu trai nhanh chóng nắm được vấn đề, liền ra lệnh.

Harim đứng im một chỗ, không phản ứng lại. "Thỏ."

"Chị đứng ngơ ra đó làm gì thế? Nó mà chạy thoát là không bắt lại được đâu."

Mặc kệ Mây nói gì, cô gái vẫn tự làm theo những gì cô muốn, đó là bắt con thỏ này làm của riêng.

Nhìn vẻ mặt là biết, Harim thực sự có một tình yêu rất to lớn với loài sinh vật dễ thương này.

Cô ngồi xổm xuống, hai tay mở rộng đón nhận. "Lại đây, bé thỏ của ta."

Không biết thế lực nào xui khiến con thỏ chạy về hướng của hai người, nó lao với tốc độ cực nhanh vụt qua người cô gái rồi chui vào hang, nhưng đây là hang chó mà.

"Này thì Thỏ." Mây luồng tay vào trong nắm lấy tai nó kéo ra ngoài, ngay khi nó vừa chui vào trong.

Dì sơ chạy vội lên xem, thấy cậu trai tóm được nó, dì lộ vẻ vui mừng. "Cảm ơn con nha, nếu không có con thì chắc mất nó luôn quá.".

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

"Ủa dì có nuôi thỏ sao?"

"Mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ thích lắm nên các dì mua về nuôi."

Dì sơ ngoài việc làm nữ tu ra thì còn là giáo viên trông trẻ.

"Dì ơi, cho con một con có được không?" Harim với đôi mắt lấp lánh toát lên sự vang xin, cùng với khuôn mặt mong chờ.

Biết cô gái rất thích thỏ, nhưng không thể cứ xin là cho được, dì từ chối khéo. "Cái này là của các dì rồi, không cho được đâu. Còn nếu muốn đến ngắm và chăm sóc nó thì đăng ký giữ trẻ đi."

"Nhưng.. Con không có trẻ con.."

"Thì ai nói đăng ký cho trẻ nhà con đâu, nói đăng ký cho con mà." Dì cười mỉm, tâm trạng của cô gái này cứ lên rồi xuống trông khá buồn cười.

"Thôi, con không đùa."

Mây trả lại con thỏ cho dì sơ. Dì dùng cả hai tay cẩn thận nhận lấy nó.

"Cảm ơn con lần nữa nha, có muốn vào trong ăn bánh không? Dì mới nhập hàng về."

"Dạ thôi, con ngại lắm." Cậu trai cười nói.



"Có gì đâu mà ngại, vào trong đi."

Dưới sự nhiệt tình của dì sơ, cả hai người không từ chối được. Và thế là một cuộc trò chuyện với người lớn bắt đầu. Chỉ là khác với mong đợi của cả hai, dì không hỏi những câu như học hành thế nào rồi, con nhà ai mà thay vào đó là hỏi hai người yêu nhau bao lâu rồi, khi nào cưới. Ôi trời, không có đâu.

"Dì biết cái người tên Phi không?" Mây hỏi.

"Phi ư? Dì biết, Bạn ấy ở bên ca đoàn đó." Dì sơ không suy nghĩ nhiều mà trả lời, đây là một cái tên rất quen thuộc với dì.

"Vậy bạn ấy có hát hay không?"

"Phi không có hát, Phi đánh đàn, con đi lễ nhìn sang là thấy."

"Đánh đàn ư, giỏi vậy. Bạn ấy tự học sao?" Cậu trai hơi bất ngờ.

"Không, dì dạy cho nó đó."

Trong ca đoàn, hát thì rất nhiều người hát cùng một lúc, còn đánh đàn thì chỉ có một, vai trò duy nhất này khiến nó trở nên nổi bật nhất.

"Thế dì dạy cho con luôn được không?"

"Đóng tiền đi rồi dì dạy cho."

Càng nói chuyện với dì cậu càng thấy hứng thú. Không phải do cùng tần số mà là do dì thực sự là một người thú vị.

"Nói chuyện với dì thời gian trôi nhanh quá, cũng đến lúc bọn con phải về rồi." Mây nhiệt tình chào tạm biệt.

"Về cẩn thận, mai nhớ đi lễ nhé." Dì nói giọng trầm nhấn mạnh.

"Dạ, con biết rồi."

Harim bước ra về với vẻ mặt hờn dỗi, không giống với vẻ mặt vui vẻ của cậu trai.

"Hừ, dì nói chuyện vui thế mà em cướp hết câu của chị rồi. Lần sau đến gặp dì, chắc chắn không rủ em theo đâu." Cô gái đánh nhẹ lên Mây.

"Thôi thôi, vào vấn đề chính này, ngày mai em sẽ đến tìm Phi bắt chuyện, tiến triển thế nào sẽ báo cho chị biết sau."

Mấu chốt giúp Phi là đưa ra những bằng chứng và những lý lẽ hợp lý trong bài viết giải oan, từ đó có thể lấy được lòng tin của tất cả và trả lại công bằng cho người bị oan.

Lý thuyết là thế nhưng để làm được thì rất khó, bởi vì nếu đưa ra các bằng chứng xong mà vẫn không lấy được lòng tin của đại đa số thì chẳng giải quyết được gì.

"Chị hiểu rồi, chúng ta sẽ liên lạc với Phi, cùng nhau thảo luận về vấn đề này."

"Chính xác, quan trọng là phải thử."

Nói rồi, Mây và Harim tạm biệt tại một ngã ba rồi ai về nhà nấy.

Đến tối, trên nhóm chat Discord Thỏ Trắng.

Mayy: Nay tớ gặp được chị Harim này.

Các thành viên nháo nhào lên khi nghe tin, đây chẳng phải là tin hay nhất cả bọn từng được nghe sao?

Thu Hoàn: @everyone ra hóng chuyện nè.

Rindo: Ồ, có chụp lại mặt chị Harim không?

Mayy: Chị ấy dễ thương lắm.

Seiichi: Chắc chắn là xinh rồi, chị cả của chúng ta sao có thể là người tầm thường được.

Mayy: Chuẩn, xinh cực luôn.

Shaula: Mayy gặp Harim ở đâu vậy? Sao không rủ mình đi với?

Mộng Cầm: Tớ cũng muốn xem.

Haru: Em cũng muốn gặp chị Harimmmmm.

Harim không biết nói sao khi thấy nhóm chat lộn xộn cả lên. Cô gái chỉ biết nổi cơn tức giận.

Ai cho Mây tùy tiện nói câu đó vậy hả?



Trưởng nhóm Harim: Mọi người đừng nói nữa, chị xấu hổ lắm.

Đoạn tin nhắn riêng của Harim, Mayy.

"Này Mayy, em có thôi đi không?"

"Mấy đứa trong team mà gặp được chị, chắc chắn sẽ đổ hết cho xem."

"Có tin chị kick em ra khỏi nhóm không?"

"Em xin lỗi, lần sau em không dám."

"Nói cái đó sau đi. Giờ chị đang có ý tưởng này, không biết có khả thi không."

"Cứ nói."

"Em vào Tiệm Trà điều tra đi, chị nghĩ ít nhiều gì cũng có vài điểm khả nghi ở bển."

Mây lập tức nhắn lại. "Em từ chối."

Trên web mangavn, miễn là đạt yêu cầu thì ai cũng có thể thành lập nhóm và đua top. Trong đó, Tiệm Trà luôn đứng top một. Kể từ khi Phi không còn trong team này, Tiệm Trà gặp rất nhiều khó khăn trong việc giữ top một vì bị Bác Lệ Thần Xã hạng nhì giành lại vị trí từng thuộc về. Vừa rồi, Tiệm Trà lần đầu sau một năm bị mất top một bảng tuần.

Danh sách top ba nhóm tuần vừa rồi: Top một: Bác Lệ Thần Xã với 8401 like; Top hai: Tiệm Trà với 8015 like; Top ba: Sexual Paradise với 2988 like.

"Vô lý, nếu vậy thì tại sao lại kick Phi? Bộ không muốn dễ dàng lấy top một nữa à?"

"Cũng có khả năng là do Bác Lệ Thần Xã bày trò."

Yêu cầu nhận thành viên của Tiệm Trà rất khác so với những team còn lại, chỉ nhận người có trình độ edit và trans ở mức cao. Bắt buộc phải livestream màn hình để làm bài test của team mới nhận thành viên.

Có rất nhiều người không thể vào team vì điều này.

Hơn nữa, team còn đặt ra tiêu chí cho các thành viên là tối thiểu một tuần phải đăng truyện cho đủ 400 like, nếu không thì kick.

"Vào Tiệm Trà ngay và luôn!"

"Trình của chị với em cộng lại cũng chưa chắc vượt qua bài test của Tiệm Trà đâu. Xem ra cách này không khả thi rồi."

Tin nhắn kết thúc.

Sáng ngày hôm sau, trong nhà thờ, đúng như lời dì sơ nói, Phi ở ngay trên vị trí đánh đàn piano, nói là một vị trí vô cùng nổi bật là không hề sai chút nào, giống như việc đảm nhận hết một nửa âm nhạc trong nhà thờ này.

Mây suy nghĩ nhiều về một vấn đề là liệu đánh đàn có khó không? Mất bao nhiêu lâu để đánh được hay như kia. Mãi cho đến khi nhận ra là lễ đã hết, cậu trai nhanh chóng chạy đến chỗ Phi nhưng không thành. Phi như ma vậy, vừa thấy đây, giây sau lại biến mất.

Có chút bực bội khi chạy loạn cả cái sân nhà thờ chẳng thấy đâu, cho đến khi chán nản đi về, vô tình nhìn sang nhà dì sơ thì thấy cậu ta đang trò chuyện với dì.

"Tối thứ tư đến gặp dì luyện thêm nhé." Dì sơ nói.

"Ô kê dì." Phi đáp lại.

Dì sơ liếc sang. "Ủa Mây, con đến nhà dì chơi hả?"

"Dạ con có việc tìm Phi."

"Hai đứa là bạn à, vào nhà chơi đi."

Nói xong, Dì sơ niềm nở mời Mây và Phi vào nhà và để hai người ngồi ở bàn còn bản thân vào bếp làm ít bánh.

Trên bàn, hai thằng con trai mặt đối mặt. Mây khó có thể nhìn ra Phi đang nghĩ gì trong đầu, không giống một thằng đang bị trầm cảm lắm, ngược lại thì giống một thằng vừa quay gacha trúng nhân vật hiếm hơn.

"Biết tớ không? Tớ là bạn cùng khối cấp hai với cậu nè."

"Thấy mặt quen là biết rồi." Phi nhẹ giọng đáp.

"Vậy để tớ nói thẳng mục đích đến đây. Tớ muốn giúp cậu giải oan vụ Lưu Ly."

Cậu hơi bất ngờ, nhưng không trả lời ngay, làm cậu trai cảm giác như sắp bị đuổi về.

"Vậy à." Phi cười nhạt, nhìn sang hướng khác.

Từ khó hiểu chuyển sang bối rối. Tự nhiên cười? Biểu hiện gì đây? Đứng theo góc nhìn của Mây, Phi giờ phải rất cảnh giác với cậu mới đúng.