Edit: Silent
Lão Trần phí sức chín trâu hai hổ thuyết phục lão Dịch quay lại.
Lão Dịch lần này thực sự tức giận, khoanh tay ngồi trên sô pha, thái độ hờ hững.
Lão Trần ngồi bên cạnh trêu chọc một hồi, thấy hắn vẫn mặc kệ, thời gian không còn sớm vội đứng dậy vào bếp nấu ăn.
Ban đầu lão Dịch còn vẻ lạnh mặt, chờ lão Trần vừa đi liền lộ nguyên hình.
Vừa rồi một giọt nước cà chua bắn vào miệng, vô tình liếm thấy vị rất ngon, nên khi lão Trần rời đi, vội vàng nhét một quả cà chua nhỏ khác vào miệng.
Khi lão Trần ra lấy đồ thì tình cờ nhìn thấy miệng đang nhai của lão Dịch, vì lương tâm cắn rứt nên lão Dịch cũng tình cờ nhìn cửa bếp.
Cuộc đối đầu giữa hai bên thực sự rất xấu hổ.
Cuối cùng lão Trần lui vào bếp trước, nhưng không đợi lão Dịch an tâm nuốt vào, lại mang một cái túi đi ra.
Lão Trần đưa cà chua trong túi cho lão Dịch, cười nói: “Ăn từ từ thôi, không đủ thì chỗ này còn.
”
Bữa trưa của hai người bắt đầu khoảng một giờ, nhưng lão Dịch không đói lắm, tức giận vì trước khi ăn cơm, lão Trần cứ lâu lâu lại cho hắn ăn thứ gì đó, đến lúc ăn thì gần như no luôn rồi.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là tưởng tượng trong đầu.
Khi lão Dịch ăn xong bát cơm đầu tiên, lão Trần khuyên ăn thêm bát nữa, lão Dịch nghĩ rồi lại thêm bát khác.
Ăn xong bát thứ hai, lão Trần hỏi lão Dịch còn ăn không, lão Dịch đưa bát.
Đến bát thứ ba, lão Trần không cần làm gì, lão Dịch tự giác múc đầy một bát.
Lão Trần thấy dáng người hắn cân đối không giống người háu ăn, nên khi lão Dịch ăn xong bát thứ ba, gõ một bên cho biết cơm trong nồi đã hết.
Nhận ra mình đã ăn hết ba bát cơm, mặt lão Dịch có chút đỏ lên, xấu hổ nói: “Thịt kho tàu với cà chua xào trứng ngon quá, không nhịn được, xin lỗi.